Sau Khi Từ Chối Tôi Giáo Thảo Cùng Phòng Hối Hận Rồi

Edit: Hạ Vy (Wa.ttpad HaVyon0602, vui lòng đọc đúng địa chỉ tôn trọng editor)

Chương 4: Dọn tình địch giúp bà xã, sướng rơn người

Nghỉ ngơi mấy ngày, bệnh của Lan Duật cuối cùng cũng khỏi.

Có điều thân thể cậu không tốt, cơn sốt bất chợt lấy đi không ít sức lực, hôm sau đi học, Lan Duật vẫn còn chút uể oải ỉu xìu như cũ.

Ứng Trầm có chút không yên tâm đi bên cạnh cậu, cách một chốc lại nhìn sườn mặt tái nhợt của Lan Duật chôn trong áo hoodie.

Lan Duật đeo cặp, hai tay nhét vào túi áo hoodie, chậm rãi đi về phía trước, nhận ra ánh mắt của Ứng Trầm, nghi hoặc quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”

Ứng Trầm nhìn lướt qua đôi môi trắng bệch của cậu, lo lắng nói, “Cảm giác tinh thần của cậu không tốt, không thì nghỉ thêm một ngày đi.”

“Không cần.” Lan Duật thong thả lắc đầu: “Hôm nay tôi chỉ có bốn tiết, ngày mai là cuối tuần rồi, đừng lo quá.”

Cậu nói thế, Ứng Trầm cũng chỉ miễn cưỡng yên lòng, đưa người đến cửa lớp.

Lan Duật học ở khoa văn, còn bọn Ứng Trầm học ở khoa tài chính.

Hai khu dạy học cách nhau không gần, nhưng Ứng Trầm đã có thói quen sáng thì đưa Lan Duật đến khoa văn, tan học lại đến đón cậu, rồi sau đó hai người cùng nhau ăn cơm chiều.

Thỉnh thoảng khoa văn tan học sớm, Lan Duật cũng đến khoa tài chính tìm Ứng Trầm.

Ứng Trầm đi lên xoa khuôn mặt mềm mại của Lan Duật, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.

Anh vừa bảo Lan Duật mau chóng về phòng tránh gió lạnh, vừa nói tan học sẽ đến tìm cậu, rồi lưu luyến rời đi.

Anh vừa đi, Lan Duật cầm cặp đang định tìm chỗ ngồi thì thấy bóng người quen thuộc ở hàng ghế thứ tư, vẫy tay với cậu, “Tiểu Duật, Tiểu Duật! Đây nè đây nè!”


Đó là một một cậu trai có khuôn mặt thanh tú, mái tóc hơi dài, cột tóc cây dừa*, lúc vẫy tay, mái tóc của cậu ta theo động tác đong đưa lúc lắc, vô cùng bắt mắt.

(*Raw 扎小啾啾)

Lan Duật đi tới, ngồi bên cạnh cậu trai kia.

Cậu trai cột tóc cây dừa tên là Vân Phi Phi, là bạn học có quan hệ tốt nhất với Lan Duật trong lớp.

Ngày đầu khai giảng, Lan Duật vì có chút rối loạn lo âu xã hội, nên ở thời điểm đó không giao lưu với mọi người, cũng không tham gia xã giao, để lại cho mọi người ấn tượng khắc sâu mình là đoá hoa cao lãnh.

Bởi vậy, tuy rằng có rất nhiều người muốn kết bạn với cậu, nhưng lại vì vẻ bề ngoài lạnh như băng của cậu làm cho chùn bước.

Nhưng Vân Phi Phi là ngoại lệ, mặc dù cậu ta học muộn mấy ngày, nhưng không chút ảnh hưởng chuyện xưng anh gọi em với bạn học trong lớp, cũng sớm thiết lập tình bạn trên mạng.

Ở mức độ nào đó, cho dù đã cảm nhận được khí tức lạnh như băng sương của Lan Duật khiến người ta cách xa ngàn dặm, nhưng Vân Phi Phi cũng bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, trực tiếp kết bạn với cậu.

Đến tận bây giờ Lan Duật vẫn nhớ rõ, dáng vẻ Vân Phi Phi lần đầu chào hỏi cậu.

Người này vừa tới đã nói “Trông cậu rất tốt, chúng ta làm bạn nhé?”, khiến Lan Duật nghẹn họng trân trối, không cách nào chống cự đã đồng ý.

Những chuyện khác Lan Duật rất có chủ kiến, nhưng chỉ duy nhất chuyện xã giao, Lan Duật không thể cự tuyệt người khác, cũng chính vì vấn đề này cậu kết bạn với người rất nhiệt tình nhưng tính cách tam quan lại không hợp.

Hoặc là người đang theo đuổi cậu giả vờ làm bạn với cậu, nhưng thật ra là có mục đích khác.

Tóm lại bởi vì không biết cách từ chối, Lan Duật đã từng có không ít quan hệ bạn bè không tốt.

Có điều may mắn, tuy rằng trình độ giao tiếp của Vân Phi Phi đỉnh của chóp, nhưng con người không tồi, hai người mới quen có một học kỳ, tam quan phù hợp tính cách bổ sung cho nhau, quan hệ không tốt không được.

Lan Duật vừa ngồi xuống Vân Phi Phi đã kéo cậu nhìn trái ngó phải, “Ổn rồi? Còn khó chịu không?”


Lan Duật gật đầu, thành thật nói: “Không khoẻ tớ không dám tới đâu, bây giờ lạnh như vậy.”

“Đúng vậy.” Vân Phi Phi sờ cằm, khuỷu tay đụng vào Lan Duật, “Ban nãy ở cửa là Ứng Trầm nhỉ, không phải lúc trước cậu ta chỉ đưa cậu đến lầu rồi đi sao, bây giờ vậy mà lên lầu, mấy bạn nữ với gay lớp mình đều rất hưng phấn.”

Lan Duật nghe vậy nhịn không được nhìn chung quanh một vòng, mấy ánh mắt nhìn trộm cậu lập tức thu về.

“Phải không? Có thể vì lần này tớ đột nhiên bị bệnh, Ứng Trầm có chút... Quá khẩn trương?”

Vân Phi Phi chậc chậc hai tiếng, “Nếu không phải Ứng Trầm bị đồng tính theo dõi kích thích, tớ thật sự hoài nghi cậu ta có gì đó với cậu, bạn trai cũ của tớ cũng chưa đối xử với tớ cẩn thận thế đâu.”

Lan Duật không trả lời, lấy sách giáo khoa trong cặp ra, nói với Vân Phi Phi, “Giáo viên tới rồi kìa, nghe giảng đi.”

Vân Phi Phi lập tức bị dời lực chú ý: “Ai u lúc lão Lý tới tớ còn chưa phát hiện, đợi lát nữa ổng thấy tớ nói chuyện riêng lại đến mắng cho xem.” .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Thời gian qua nhanh, bốn tiết buổi sáng trôi qua trong tiếng giảng bài của giáo viên.

Vân Phi Phi đói đến mức da dán vào bụng, nhưng cậu ta cũng không định kéo Lan Duật đi căn tin, dù sao thì có Ứng Trầm ở đây, mấy lần trước cậu ta đều có cảm giác mình như bóng đèn cản trở tình cảm của uyên ương.

Lan Duật đứng dậy rời đi, ngay lúc Vân Phi Phi chuẩn bị đi tìm bạn cùng phòng ăn cơm thì một bóng dáng cao lớn cường tráng chắn trước cửa sau, cũng chặn đường Lan Duật muốn đi.

Một cái bóng hiện lên trước mặt Lan Duật, cậu ngẩn người, chợt ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng vui vẻ sắp gặp Ứng Trầm bỗng biến mất, gương mặt thanh lãnh xinh đẹp đột nhiên lạnh lùng.


Nhìn người đứng trước mặt, Lan Duật lạnh lùng nói, “Tránh ra.”

Cao Thắng dang chân đứng ở cửa sau, thân thể cường tráng chắn hết lối đi, gã không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt nhưng vẫn tỉnh xảo như cũ của Lan Duật, nụ cười đột nhiên trở nên chân thành, “Tiểu Duật, tôi nghe nói cậu bị bệnh, không yên tâm nên đến xem.”

Lan Duật không muốn nhiều lời với gã, quay đầu định đi cửa trước, Cao Thắng thấy cậu muốn đi, lập tức đưa tay muốn kéo cậu, lại bị Lan Duật cau mày tránh thoát.

Vân Phi Phi thấy thế lập tức cao giọng mắng: “Cao Thắng, mày làm gì đó?!”

Theo sau tiếng la lớn của cậu ta, mấy học sinh vốn dĩ không chú ý cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Cao Thắng ho khan một tiếng, thu tay về, “Không làm gì cả, tôi nghe nói Tiểu Duật bị bệnh, đến xem cậu ấy, nói sao thì lúc trước tôi cũng là bạn cùng phòng của Tiểu Duật, quan tâm bạn bè một chút cũng đâu có phạm tội.”

Lan Duật lãnh đạm nói: “Không cần.”

Cao Thắng lập tức đi tới một bước: “Tiểu Duật…”

Vân Phi Phi ba bước làm hai bước đến trước mặt Lan Duật, ngăn hai người ra, “Nè nè, nghe thấy không, Tiểu Duật không cần, mày đừng đứng ở đây, bây giờ tan học, lớp bọn tao còn phải ra ngoài ăn cơm đó, mày đứng đây làm gì?”

Không nhìn thấy mặt Lan Duật, Cao Thắng có chút bực bội, “Chậc, tôi tìm Lan Duật liên quan gì đến cậu...”

Gã còn chưa dứt lời đã cảm giác cánh tay bị siết chặt, sau đó gã bị một sức lực cực lớn kéo ra ngoài trong tiếng hô của mọi người.

“Đệt!” Cao Thắng vừa kinh vừa giận, bị kéo lảo đảo một cái, cơ thể thiếu chút về thăm đất mẹ, “Ai đó! Mẹ nó ai kéo ông đây!”

Gã vừa nói vừa quay đầu với vẻ mặt tức giận, nhưng câu chửi thề còn chưa kịp nói ra đã bị biểu cảm của người trước mặt dọa cho hít hà một hơi.

Sắc mặt Ứng Trầm âm trầm, từ trên cao nhìn xuống Cao Thắng, lạnh lùng nói, “Mày muốn sao?”

“Không...” Cao Thắng nuốt nước miếng, kinh sợ rút tay khỏi Ứng Trầm, “Trầm... Anh Trầm, em không làm gì cả, em chỉ quan tâm bạn học chút thôi, không có ý gì khác hết.”

Ứng Trầm nâng khóe miệng, nhưng ý cười không lọt khoé mắt, “Quan tâm bạn học là đi chặn cửa người ta?”

“Em đang định đi... Bây giờ đi liền.” Cao Thắng nhích sang bên cạnh một bước, sau đó chạy chậm xuống cầu thang, vừa chạy vừa nói thầm, “Không phải nói hôm nay lớp Ứng Trầm tan muộn sao, sao nhanh vậy đã tới rồi, mẹ nó đứa nào đưa tin giả cho ông đây...”


Gã vừa đi, không khí vốn dĩ căng chặt trong phòng trở nên nhẹ nhàng lại, không ít nữ sinh cùng nhau vây quanh Lan Duật, mỗi người một câu an ủi nói, “Tiểu Duật, Cao Thắng lại tới quấy rầy cậu nữa rồi, chiều nay tớ còn việc tìm cố vấn, cậu có muốn tớ nói với cố vấn chút không?”

“Gã cứ như cao bôi da chó ý, trước kia còn kiềm chế, hôm qua tớ thấy cậu ta bên ngoài lớp hoảng loạn, độ chừng không tìm thấy cậu rồi đi.”

“Cao Thắng bắt nạt kẻ yếu, chính là thiếu đánh!”

Lan Duật nhìn cô cười, dịu giọng nói, “Bây giờ không có chuyện gì cả, đừng lo lắng cho tớ, các cậu mau đi ăn cơm đi.”

Nữ sinh nói muốn giúp Lan Duật tìm cố vấn là lớp phó, nghe vậy nhìn thoáng qua Ứng Trầm đang đứng cạnh Lan Duật, thấp giọng cười một tiếng, “Được á, đã có giáo thảo đến đón cậu, bọn tớ có gì lo lắng chứ, bọn tớ đi ăn trước đây, bái bai!”

Lan Duật bị cô chế nhạo có chút bất đắc dĩ, “Bái bai.”

Vân Phi Phi thấy thế cũng đi về phía bạn cùng phòng, vừa đi vừa nói, “Tớ cũng đi ăn cơm đây, không quấy rầy thế giới riêng của hai người, cúi chào Tiểu Duật nhá!”

Sau khi chào hỏi Vân Phi Phi xong, Lan Duật nhìn Ứng Trầm đứng một bên, nhỏ giọng nói, “Đi nhé?”

Ứng Trầm “Ừm” một tiếng, cùng Lan Duật xuống lầu đến căn tin, vừa đi vừa không nhịn được hỏi, “Tên đó là ai?”

Lan Duật chuyển tới ký túc xá 413 cả Thanh Đại đều biết, bao gồm cả chuyện Lan Duật và Ứng Trầm có mối quan hệ vô cùng tốt cũng được lan truyền khắp trường.

Lúc trước Cao Thắng sợ Ứng Trầm, mặc dù nhiều lần muốn tìm Lan Duật, nhưng vừa bắt đầu đã biết khó mà lui, sau khi bình yên một khoảng thời gian thì lại quấy rầy Lan Duật.

Hôm nay không biết Cao Thắng có uống lộn thuốc hay không, không hề báo trước chặn người ta trước cửa, ai biết vừa lúc đụng phải Ứng Trầm.

Đây là lần đầu tiên Ứng Trầm thấy Cao Thắng.

Lan Duật rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Cao Thắng lớp bên cạnh, là bạn cùng phòng lúc trước của tôi.”

Bước chân của Ứng Trầm ngưng lại, như nhớ tới gì đó, đột nhiên hỏi, “Lúc trước cậu chuyển ký túc xá, có phải liên quan đến cậu ta không?”

Lan Duật ngẩn người, không ngờ anh lại nhạy bén như vậy, chậm rãi ngẩng đầu.

Tầm mắt hai người tương giao, cậu khẽ gật đầu dưới cái nhìn của Ứng Trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận