----
Đường Tâm thấy mọi người nhiệt tình như thế cũng cười không ngớt.
Cô nhận miếng thịt chiên trong bát của bé con rồi chia cho cô bé chút đường trong túi.
Vợ chồng Trương Kiến Quân ở một bên đã cho thịt vào một chén nhỏ đưa cho Đường Đại Quân: "Bưng về nhà cho Tâm Tâm nếm thử.
”
Lúc này bà Hứa bên cạnh cũng cầm mấy quả cam đỏ nhét vào trong tay Đường Tâm: "Mấy hôm trước thằng nhóc về thăm bà mang cho bà một ít, Tâm Tâm lấy mấy quả về nhà ăn nhé.
”
Được ba mẹ tỏ ý nên Đường Tâm đều nhận lấy, sau đó cười nói cảm ơn với mọi người.
Nụ cười này của cô khiến mọi người ở hành lang cứ nhìn cô mãi đến tận khi cô vào phòng mới thôi.
Sau đó nhao nhao cảm thán: "Không biết cô bé Tâm Tâm này ăn gì mà xinh thế nhỉ!”
“Đúng vậy, cô ấy là người xinh đẹp nhất nhà máy này rồi.
"
Cho dù có hơi ngốc một chút nhưng với vẻ đẹp như vậy thì có vẻ trí tuệ không quan trọng lắm.
Tô Uyển Ninh đứng ở cầu thang lầu nhìn thấy Đường Tâm xinh đẹp được mọi người chú ý mà ghen tị đến mặt mũi vặn vẹo.
Cô ta và Đường Tâm là bạn học, nhưng nghề nghiệp khác nhau.
Đường Tâm là một kẻ ngốc, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì cô được gia đình sắp xếp một công việc thoải mái ở nhà máy.
Mà gia đình cô ta, bởi vì cha mẹ thích con trai hơn nên anh trai và em trai đều có thể ở nhà hưởng phúc, còn cô ta bị đẩy xuống nông thôn.
Cô ta dựa vào cố gắng của mình rất khó khăn để gả cho Trần Bính mới thoát khỏi số mệnh phải xuống nông thôn.
Nào ngờ người đàn ông đoản mệnh kia không để cho mình sống tốt mấy ngày đã mất, còn để lại cho mình một đứa nhỏ.
Rõ ràng so với Đường Tâm, cô ta thông minh hơn, cô ta cũng xinh đẹp, vì sao vận mệnh lại không công bằng như vậy, cô ta không cam lòng.
Vì vậy khi cô ta lợi dụng đứa nhỏ để khiến Trịnh Hướng Đông ở bên cạnh mình thì cô ta vô cùng kiêu ngạo.
Đúng lúc từ thành phố trở về biết được Đường Tâm bị Trịnh Hướng Đông bỏ rơi khiến cô nhiễm lạnh sinh bệnh, cô ta định giả bộ đích thân tới xin lỗi để xem chuyện cười của Đường Tâm, kết quả liền thấy được cảnh trước mắt.
Dựa vào cái gì, Đường Tâm dựa vào cái gì mà chiếm hết chuyện tốt.
Tô Uyển Ninh còn chưa kiềm chế được cơn ghen tức thì đã cảm thấy đầu mình bị gõ một cái rất mạnh.
Đến lúc cô ta tỉnh táo lại mới phát hiện mình bị một đám nhóc con ngăn cản: “Cô là ai? Cô đứng đây làm gì? Định trộm đồ hay gì?”
Đúng lúc mấy ngày nay ở nhà máy có chiếu một bộ phim trẻ em hỗ trợ công an bắt kẻ xấu nên mấy đứa trẻ nhất thời nhiệt huyết dâng trào, đối mặt với người lạ thì tra hỏi một trận để ngăn cản.
Thấy Tô Uyển Ninh không nói lời nào, liền gõ cây gậy gỗ trong tay một cái: "Hỏi cô đấy?”
Lúc này giọng nói của bọn nhỏ cũng thu hút sự chú ý của người lớn trong tòa nhà.