----
Trong khu vực nhà máy, cổng vào có một phòng bảo vệ vác súng canh nên bình thường không có trộm.
Nhưng dù sao đây cũng là núi sâu nên ý thức cảnh giác của mọi người rất cao, sợ bị cướp nên cũng không dám sơ suất.
Họ nhanh chóng bỏ đồ xuống rồi đi về phía này.
Khi đi tới nhìn thấy là Tô Uyển Ninh, bà Hứa cau mày "Xì" một tiếng: "Đồ không biết xấu hổ.
Cô chạy tới chỗ chúng tôi làm gì? Mau cút đi.”
Mọi người trong lầu đều biết chuyện Đường Tâm bị Trịnh Hướng Đông bỏ rơi, cả chuyện của Tô Uyển Ninh và Trịnh Hướng Đông.
Lúc này có thể họ đều thấy Tô Uyển Ninh chướng mắt mình.
Bọn nhỏ cũng biết nhìn mặt đoán chuyện, chúng thấy người lớn không thích người kia nên lại càng làm xằng làm bậy, cầm gậy gộc xua đuổi Tô Uyển Ninh.
Ngay cả cửa Đường gia Tô Uyển Ninh cũng chưa nhìn thấy đã bị một đám trẻ con đuổi đi.
Cô ta cũng không muốn đi, nhưng mấy tên nhóc này gõ phát nào cũng khiến cô ta đau phát đấy.
Lúc ra sân cô ta không cẩn thận còn bị ngã xuống bùn vì tránh gậy của bọn nhóc.
Mấy đứa nhóc thấy Tô Uyển Ninh ngã sấp xuống, không nhịn được cười ha ha.
"Ngã phải cứt chó rồi.”
Đường Ninh nghe thấy tiếng cười thì nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đó là Tô Uyển Ninh thì mắng một câu: "Đáng đời.”
Đường Tâm nghe thấy tiếng cười nói cũng định xem có chuyện gì đang xảy ra nhưng lại bị chị mình đẩy mạnh vào phòng khách: "Bên ngoài rất lạnh, em mau đi vào đi."
Cuối cùng Tô Uyển Ninh không được thấy chuyện cười của Đường Tâm mà còn bị một đám trẻ con tỏ vẻ anh hùng dí theo vừa kêu “hồ ly tinh” một quãng đường xa.
Lại đúng đến lúc nhà máy tan tầm, chỗ nào cũng có người.
Mọi người đều dừng bước và chỉ trỏ sau lưng cô ta, cuối cùng cô bị dí đến mức không còn cách nào khác đành phải che mặt chạy về nhà thật nhanh.
Ngày hôm sau Đường Tâm cũng trở lại làm việc, cô làm việc ở trạm phát thanh của nhà máy.
Tuy rằng đầu óc cô tương đối đơn giản, nhưng tốt xấu gì cũng từng đọc sách, hơn nữa còn có giọng hát hay nên sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở liền làm việc ở trạm phát thanh.
Nhà máy có hơn vạn người, trạm phát thanh có tổng cộng năm người.
Trạm trưởng là chị Triệu, một chị gái hơn ba mươi tuổi, mấy người còn lại đều tương đối trẻ.
Vừa thấy Đường Tâm tới, họ liền vây quanh hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
“Tâm Tâm, em khỏe rồi chứ?”
“Vâng, em ổn rồi ạ.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm em.”
Chị Triệu đi tới thấy khí sắc Đường Tâm trông tốt hơn trước, không khỏi trêu chọc một câu: "Quả nhiên không phải làm việc thì khí sắc cũng tốt hơn.”
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Đường Tâm phát hiện thật ra thời đại này cũng không lạc hậu như mình nghĩ, mà ngược lại tư tưởng của mọi người ở thời đại này cũng rất cởi mở.