----
Hôm nay hiếm khi tìm được người cùng chơi cờ, thấy Tống Hoài Châu gật đầu liền nhanh chóng bày bàn cờ ra.
Chờ gấp xong súng, Đường Thiệu Uẩn cầm súng giấy trực tiếp chạy ra bên ngoài khoe khoang, Đường Tâm không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi nhìn ba chơi cờ, cô hoàn toàn không biết gì về bộ môn này, nhưng nhìn cũng rất thú vị, cảm thấy có chút giống với xem người ta chơi mạt chược.
Để xem được rõ ràng hơn, cô bưng một cái ghế nhỏ đi vòng qua bên kia, ngồi ở vị trí chính giữa đối diện hai người.
Không biết cô còn lấy ở đâu ra một quả quýt, vừa bóc vỏ quýt vừa chăm chú xem.
Tống Hoài Châu nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn thoáng qua quả quýt trong tay cô, anh đưa tay lấy từ trong rổ bên cạnh ra một quả quýt, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong chậu than.
Một lát sau anh mới lấy quả quýt kia ra, phủi bớt bụi, sau đó lột vỏ quýt rồi đặt trước mặt Đường Tâm, nói: "Ăn như vậy sẽ không lạnh.
"
Hả? Đường Tâm nhìn quả quýt còn đang bốc hơi nóng ở trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Châu một cái, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh.
Đường Tâm ngẩn người, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Cám ơn.
"
Đường Đại Quân nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy trước mặt con gái đặt một quả quýt đã nướng và bóc vỏ, ông nhìn sang Tống Hoài Châu.
Tống Hoài Châu lập tức giải thích: "Lúc con bị cảm, mẹ con thường hay nướng quýt cho con ăn, nói là quýt có tác dụng trị ho rất tốt.
"
Đúng lúc hai ngày nay Đường Tâm đang bị cảm, Đường Đại Quân cũng không nghi ngờ gì, chỉ kinh ngạc hỏi:
"Thật sao?" Sẵn tiện còn khen Tống Hoài Châu một câu: "Hoài Châu, cháu thật chu đáo!"
Tống Hoài Châu cười cười tiếp tục đánh cờ với Đường Đại Quân đánh cờ, thấy Đường Tâm đưa tay muốn lấy quýt, lại nhắc nhở một câu: "Cẩn thận nóng.
"
Đường Tâm:???
Anh ấy sẽ không coi mình là kẻ ngốc đấy chứ? Có cần giải thích hay không đây? Ngẫm lại cũng giải thích không được, cô đành tiếp tục chăm chú nhìn bọn họ chơi cờ.
Đường Ninh vốn định ở trong bếp phụ giúp, nhưng Chu Thục Lan nói cô ấy vướng tay vướng chân, cô ấy chỉ đành đi ra đứng ở cửa phòng bếp cùng với Lưu Tồn Chí, mà phòng bếp lại ở gần phòng khách, thấy hành động của Tống Hoài Châu, cô ấy nhỏ giọng thì thầm:
"Tồn Chí, chẳng phải mọi người đều nói đoàn trưởng Tống rất khó gần sao? Nhưng em thấy cậu ấy cũng rất tốt mà.
"
Rất hiếm khi thấy khách đến nhà còn phải giúp đỡ làm việc, lúc ở nơi đóng quân cũng rất hay mở tiệc chiêu đãi các chiến hữu, mọi người tới làm khách đều luôn miệng hỏi một câu có cần phụ giúp gì hay không, nhưng chỉ hỏi thế thôi chứ chẳng có ai thật sự giúp đỡ cả.
Huống chi còn chăm sóc người khác cẩn thận như vậy.