----
Lúc này, một người đàn ông đi ra từ trong góc, lạnh lùng nói: "Cũng đâu phải chỉ có một người, không quả phụ Trần gia kia vẫn đang tìm anh ta khắp nơi sao?"
Nghe thấy lời này, đám người hai mặt nhìn nhau, Trịnh Hướng Đông thật sự ở cùng Tô Uyển Ninh? Xem ra Tô Uyển Ninh này cũng có chút thủ đoạn!
Thế nhưng ngẫm lại lại cảm thấy bình thường, bây giờ Trịnh Hướng Đông là giám đốc văn phòng, nhìn thái độ của lãnh đạo nhà máy đối với anh ta như thế, chắc hẳn về sau còn có thể thăng cao hơn nữa, đương nhiên không thể cưới một người quá yếu ớt vô dụng được, đây đâu phải là cưới vợ, đây chính là cưới tổ tông về nhà để hầu hạ!
Trịnh Hướng Đông cũng là một người hiểu chuyện.
Người đàn ông đi ra từ trong góc kia không tham gia vào nói chuyện với mọi người, thế nhưng sau khi đám người kia rời đi, trên mặt anh ta mới lộ ra chút khinh thường, còn nịnh bợ Trịnh Hướng Đông? Bởi vì chuyện lần này với quả phụ kia mà anh ta còn bị lãnh đạo nhà máy yêu cầu viết kiểm điểm, loại người không phân biệt được tốt xấu như anh ta sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Trịnh Hướng Đông nghĩ đến hôm nay sẽ chiếu phim, anh ta quay đầu lại đi đến trạm phát thanh, Đường Tâm thích nhất là xem phim, trước kia mỗi tuần chiếu phim cô đều phải đi xem cùng mình.
Lần này anh ta phạm phải sai lầm, nhưng Đường Tâm đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, còn lạnh lùng với anh ta mấy ngày như vậy, chắc hẳn là cơn tức giận của cô cũng đã tiêu tan đi không ít.
Chỉ cần dỗ dành cho cô không còn tức giận, cũng không đồng ý chuyện từ hôn nữa, cộng với việc ba mẹ anh ta sẽ tới cửa cầu xin Đường gia thì chắc hẳn bọn họ vẫn sẽ trở lại như lúc ban đầu.
Trịnh Hướng Đông nghĩ như vậy, vội vàng đi thẳng về phía trước.
Đến trạm phát thanh, đúng lúc nghe thấy giọng Đường Tâm từ trong đài phát thanh khu vực nhà máy truyền đến, vẫn là giọng nói ngọt ngào như cũ, thế nhưng nếu như nghe kỹ sẽ nhận ra giọng cô có chút khàn.
Trịnh Hướng Đông biết là cô bị cảm còn chưa khỏi, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng áy náy, là bởi vì anh ta sơ suất cho nên cô mới bị bệnh.
Trịnh Hướng Đông lên lầu, đứng ở góc cầu thang nhìn Đường Tâm trong phòng phát thanh, trong tay cô cầm bản thảo quay mặt về phía đài phát thanh trước mặt, giọng nói từ xa đến gần.
Trịnh Hướng Đông nhìn cô gái đã lâu không gặp kia, dường như cô lại xinh đẹp hơn rất nhiều, gương mặt trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp, lông mi vừa dài vừa dày làm nổi bật lên đôi mắt ngấn nước như biết nói kia.
Trước đây Trịnh Hướng Đông đã đến đây đón Đường Tâm vô số lần, mỗi lần anh ta đến cô đều sẽ tươi cười chào đón, nhưng vào giờ phút này cô căn bản không chú ý tới anh ta.
Trịnh Hướng Đông nghĩ như vậy, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười tự giễu, đều là tại mình không chăm sóc tốt cho cô nên cô mới tức giận, từ giờ trở đi mình nhất định sẽ đặt Đường Tâm lên vị trí thứ nhất.