Sau Khi Từ Hôn Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn


----

Còn Đường Tâm thì đợi đến nấu xong thức ăn sáng ra mới gọi Đường Ninh dậy.

“Chị để em ngủ thêm một lát nữa được không?’’ Mặc dù Đường Tâm Tới đây được nửa tháng rồi, việc gì cũng quen thuộc nhưng chỉ có dậy sớm là làm không được.

Cô làm việc ở trung tâm phát thanh, 6 giờ mỗi buổi sáng đã đi làm, truy bây giờ không có hoạt động giải trí gì, ngay cả TV cũng là thứ hiếm, nên bình thường buổi tối cô đi ngủ vào 8 9 giờ, dù ngủ sớm nhưng không dậy sớm được.

Hơn nữa Dung thành không như phía Bắc có hệ thống sưởi hơi nước, còn ở đây muốn sưởi ấm chỉ có thể chui vào chăn, ngoài chăn như trời đổ băn tuyết.

Đến hơi nước trong không khí cũng có băng vụn, vất vả vượt qua ngày thứ bảy thì mới sáng chủ nhật chị hai đã kéo cô dậy, mở mắt ra nhìn trời ngoài cửa sổ còn xám xịt.

“Sắp tám giờ tới nơi rồi mà ngủ nghê gì nữa?’’

Đường Tâm ôm chăn không nhúc nhích: “Mới có tám giờ à, còn sớm lắm.

’’

Đường Ninh cũng cảm thấy như thế, nhưng mọi người nấu đồ ăn sáng xong hết rồi, không lẽ bắt người ta chờ mình nữa.

Đáng lẽ khi anh ta đến mẹ muốn gọi nhỏ dậy rồi, nhưng Tống Hoài Châu ngăn lại, nói cô ấy vừa khỏi bệnh, đi làm ở trung tâm phát thanh cũng vất vả nên để cho em ấy ngủ thêm một chút nữa.

Thật ra như thế khiến người Đường gia rất có thiện cảm, chỉ có dụng tâm để ý mới làm được.

Đường Ninh nhìn người ôm chăn không chịu rời giường, giống như con nít làm nũng, nghĩ đến em gái có Tống Hoài Châu theo chăm sóc mới không chịu khổ, cô rất vui mừng, nhưng lúc này em gái không được ngủ nướng nữa, hai loại chuyện này khác nhau.

Dù có Tống Hoài Châu săn sóc thì người trong nhà vẫn phải tỏ thái độ đoan chính mới không bị người khác dèm pha.

“Không sớm đâu, Tống Hoài Châu đến rồi.

’’

Quả nhiên khi Đường Tâm nghe như thế mở mắt ra ngay lập tức, mặt đầy vẻ không dám tin: “Sao anh ấy tới sớm thế?’’ Đi hẹn hò sao?

Tống Hoài Châu:??? Hẹn hò gì chứ?

Anh đã cố gắng để trở thành con rể hợp cách! Dù sao thì anh cũng đi khắp nơi nói mình là con rể Đường gia rồi đó.

Đường Tâm ngồi dậy khi thấy Đường Ninh đem quần áo đến giường cho cô.

“Chị hai, quần áo này không phải để năm mới mặc à?’’

Điều kiện thời đại này có hạn, không thể mặc quần áo mới mỗi ngày được, nhưng năm cũ đã qua phải đón năm mới nên đến năm mới, người ta hay mặc quần áo mới là như vậy.

Chu Thục Lan đã sớm chuẩn bị chu toàn.

Đó là một chiếc áo khoác nhung đỏ, kiểu dáng giống quần áo đời sau, nhưng cổ áo hơi nhỏ.

“Năm mới có mấy ngày thôi, so với ngày hôm nay đều quan trọng như nhau, chúng ta đều phải thật xinh đẹp đúng không?’’

Đường Tâm nghe thế ra vẻ kiêu ngạo nói: “Em mặc quần áo bình thường thôi cũng xinh đẹp rồi.

’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui