----
Bà biết một mình Tống Hà Châu đến, không có ai bên cạnh cả, nên Chu Thục Lan giới thiệu tình cảnh gia đình mình và con gái trước.
Tống Hoài Châu chăm chú nghe hết, vốn dĩ anh là người ngay thẳng, nhưng bị khẩn trương, cơ bắp cũng căng thẳng theo, hai tay nắm chặt đặt trên hai chân, ai không rõ còn tưởng hắn đang nghe lãnh đạo giáo huấn.
Đường Tâm thấy có chút buồn cười, dù sao thì Tống Hoài Châu mà cô biết thì vô cùng lợi hại, kiểu người thấy Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc mặt, nhưng bây giờ lại khẩn trương đến thế?
Bất quá cô cũng không cao hứng lâu, mẹ hết nói với anh rồi đến nói cô, đối với con gái mình, Chu Thục Lan không khen một cách mù quáng mà cũng không hạ thấp cô, mới nghe Đường Tâm còn khá vui vẻ, ai cũng thích được khen mà.
Nhưng dần dần không ổn lắm, mẹ cô nói xong thì Đường Tâm có chút ai oán nhìn: “Mẹ, mẹ đừng nói như thế.
Tiên nữ cũng có sĩ diện mà.
’’
Tống Hoài Châu để ý đến cảm xúc của cô gái bên cạnh, ho nhẹ: “Dì à, dù Tâm Tâm thế nào đi chăng nữa thì con rất vui…khi được lấy cô ấy.
’’
Chu Thục Lan nhìn con gái mình đang ngồi bên cạnh, khoé miệng kéo đến bên tai, sao còn không rõ con bé có ý như thế nào, bà không muốn làm người xấu, đứng dậy nới: “Như vậy đi, dì đi ra ngoài mua đồ ăn, các con cứ nói chuyện tiếp nha.
’’
Vì Tống Hoài Châu coi mình là con rể Đường gia, Đường Tâm cũng tiếp nhận anh, hai người thành một đôi.
Hai người ở chung đang là đối tượng của nhau, chị dâu Đồng Giai cũng đứng dậy theo mẹ chồng, còn phóng em chồng một ánh mắt nữa, Đường Tâm làm bộ không thấy cái gì, nghiêng đầu sang một bên, nhưng Tống Hoài Châu cũng đứng dậy theo: “Dì, để con chở dì đi.
’’
Mọi người nghe xong sững sờ, đây là nhà của ai thế? Đường Tâm cũng kinh ngạc không kém, Tống Hoài Châu có đang bình tĩnh không thế?
Đến Tống Hoài Châu cũng không tin nổi, trong một ngày thôi mà mình mắc nhiều sai lầm như thế.
Vất vả chờ Chu Thục Lan và Đồng Giai đi, Tống Hoài Châu mới thu hồi biểu tình khẩn trương.
Chỉ là lúc quay lại nhìn thấy khuôn mặt đang tươi cười xinh đẹp của Đường Tâm, cảm giác khẩn trương đó lại ùa về, Tống Hoài Châu thấy bây giờ so với lúc nhận nhiệm vụ còn hồi hộp hơn.
Nhưng nghĩ đến đây là người mình yêu, nên vẻ khẩn trương thay bằng sự vui vẻ.
Đường Tâm cũng hơi lo lắng, nhưng cô là chủ của một blog du lịch mà, đây còn là nhà của cô nữa, để che dấu vết cô nói: “Để em rót cho anh ly nước.
’’
Cô định đi lấy bình nước, Tống Hoài Châu vội đưa tay: “Anh làm cho.
’’
Đường Tâm chưa kịp rút tay về, đã bị tay Tống Hoài Châu cầm vào, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay truyền đến, chóp mũi thoang thoảng hương xà phòng sạch sẽ thoải mái, Đường Tâm theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là đường nét sắc bén của chiếc cằm và yết hầu nhô ra của Tống Hoài Châu.