Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ


Lan Tuyết Hoài nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.Nhàn Đăng tiếp tục nói: “Hai người đi cùng nhau rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác, ta không muốn liên lụy huynh, chúng ta tách ra từ nơi này, ngày sau có duyên thì sẽ gặp lại.”Đợi một hồi, Nhàn Đăng cũng không đợi được đáp án, lúc hắn ngẩng đầu lên, trước mặt đã không có một bóng người.Hắn sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút buồn bã: Cứ rời đi như vậy à…… Cũng không nói vài câu khách khí với ta……Thở dài, Nhàn Đăng đi ra từ ngõ nhỏ bên kia, chui vào trong đám người rộn ràng náo nhiệt.Hắn sờ sờ mặt nạ của mình, quyết định hỏi xem gần đây Tầm Dương thành có xảy ra chuyện lạ gì không.


Mà nơi dễ dàng nghe được tin đồn ở trên đường phố chính là trà lâu.Nhàn Đăng đi vòng quanh, có ý định tránh đi người của Thiên Cơ Biến.

Nhưng bây giờ nửa khuôn mặt của hắn đã bị chiếc mặt nạ hồ ly này che khuất, cho dù người của Thiên Cơ Biến tìm được hắn, để bọn họ mặt đối mặt, đối phương cũng không nhất định có thể nhận ra hắn.Tầm Dương thành được xây dựng theo hình vuông, mấy con phố cũng được xây theo hình vuông, từ bến tàu đi thẳng về phía trước, băng qua một cây cầu trồng đầy cây hòe, khi đi xuống cầu sẽ nhìn thấy những người nông dân trồng rau đang dựng sạp bên bờ sông.

Phía dưới mương là mấy phụ nhân đang giặt quần áo, phía trên có tiếng gõ cổ hát tuồng, dọc đường có mười mấy bàn trà đã ngồi đầy khách, hạt dưa vỏ trái cây rơi đầy đất, không ngừng có tiếng cười nói, từ xa đã truyền vào lỗ tai của Nhàn Đăng.Trà lâu, Nhàn Đăng đi không nổi.Lui một bước, Nhàn Đăng đi bộ đến con mương ở dưới quán trà, đi qua con mương, phía trên nơi giặt giũ của nhóm phụ nhân có một miếng đất trống, ở đó có rất nhiều đại hán vai trần, bọn họ ngồi vây quanh một gốc cây, bên tảng đá có nhiều cái chén to bự, đựng nước trà vàng óng ánh, bên trong chén là những lá trà nhàu nát trôi bồng bềnh, mọi người vừa ăn vừa uống, vừa nghe một ông lão áo xanh kể chuyện.Nơi này chính là nơi vui chơi của người hạ đẳng, không có tiểu nhị hầu hạ, cũng không có người tiếp đón.


Phải tự mình mang chén trà tới, nếu không có, liền chọn một khoảng đất trống sạch sẽ mà ngồi xuống.Hắn mới vừa ngồi xuống, tiểu nhị bán trà hoa đã thò qua hỏi hắn có muốn uống trà không.Nhàn Đăng thò tay vào túi nhưng không lấy được đồng nào đành xua tay bảo không cần.

Tiểu nhị cho rằng hắn ngại giá tiền của trà hoa quá quý, ngược lại tiểu nhị đã bán lá trà của mình, Nhàn Đăng cũng mua không nổi lá trà, đành phải xua tay nói không cần.Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn hắn, thì nhìn thấy mặt nạ trên mặt Nhàn Đăng, bỗng giật mình, vội lui về phía sau một bước.“Tại sao huynh đi ra ngoài còn đeo mặt nạ?”Nhàn Đăng sờ sờ mặt nạ của mình, hỏi: “Đáng sợ như vậy sao?”Tiểu nhị nói: “Không phải mặt nạ của huynh đáng sợ, chỉ là trên mặt của huynh có rất nhiều vết máu, làm ta sợ hãi.


Trên mặt của huynh có bệnh không thể gặp người hả?”Nhàn Đăng nói: “Thật không dám giấu giếm, ta không thể tháo chiếc mặt nạ này ra, ta chỉ cần kéo mạnh, mặt của ta liền bị trầy xướt.”Hai người trò chuyện vui vẻ, tiểu nhị rót cho hắn một chén nước giếng miễn phí, nước giếng được lấy từ giếng nước bên cạnh, nước có vị ngọt, thả trà hoa và lá trà vào, sau đó mời hắn uống trà.Nhàn Đăng vừa bưng chén lên, sau lưng đã bị người đẩy mạnh một cái, thân thể lay động, trà trong tay bị đổ sạch.“Ai đẩy ta?” Nhàn Đăng tức giận nói, quay đầu nhìn lại, là Lan Tuyết Hoài, lửa giận của hắn đã biến mất, thay vào đó là kinh ngạc.Lan Tuyết Hoài: “Trước đó bị lừa một lần còn không biết hối cải, nước của người lạ mà ngươi cũng dám uống, ngươi không sợ mình mới uống một ngụm liền chết sao?”Nhàn Đăng kinh mừng nói: “Tiểu tiên quân, sao huynh lại quay về?”Lan Tuyết Hoài tức giận nói: “Trở về nhặt xác cho ngươi.”Nhàn Đăng đặt chén trà trong tay xuống bàn, giải thích nói: “Đây là bằng hữu mà ta mới vừa quen biết, trà hắn cho ta không có vấn đề.”Hắn đứng dậy nhường chỗ cho Lan Tuyết Hoài ngồi, lại sợ hắn ngồi xuống sẽ bẩn quần áo, còn rất ân cần mà phủi bụi dưới đất hai lần.Lan Tuyết Hoài không có ngồi xuống, mà là ném vào trong ngực hắn một cái bình sứ màu trắng, Nhàn Đăng vội vàng bắt lấy, mở ra bình sứ, nhìn một chút, lại ngửi một chút, hỏi: "Đây là cái gì?"Lan Tuyết Hoài: “Hừ.”Tiểu nhị nói: “Khách nhân, mùi hương này chính là của phù dung cao tơ vàng, bôi lên trên mặt có thể cầm máu xóa sẹo, còn có thể giảm đau, thơm mát, nhưng rất đắt, chỉ có những tiểu thư và phu nhân nhà giàu ở trong thành mới có thể mua nổi.”Nhàn Đăng nghe tiểu nhị giải thích, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù.Hắn ôm phù dung cao tơ vàng, thầm nghĩ: Hóa ra huynh ấy không phải rời đi, mà là đi mua thuốc bôi cho ta, huynh ấy đúng là người tốt!Nhàn Đăng ngẩng đầu, “Đa tạ tiểu tiên quân!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận