Rõ ràng cửa đã bị đóng, vậy cơn gió này từ đâu ra đây?
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn thoáng qua, cửa gỗ vẫn bị đóng kín mít, không có điều gì bất thường.
Ngay khi cậu quay lại nhìn đám người giấy thì thấy có chỗ khác lạ.
Khuôn mặt vốn vô cảm của người giấy màu đen nay lại nhếch đôi môi đỏ tươi lên tạo thành một nụ cười.
Kỳ Vô Quá cứ vậy mà chứng kiến khuôn miệng của người giấy từ từ nứt ra, hệt như đang nở nụ cười thật tươi.
Nhưng chung quy giấy vẫn là giấy, tờ giấy không có tính đàn hồi như da thật, vì bị bạo lực kéo lên nên tất nhiên hai bên miệng dần bị xé rách.
Roẹt roẹt…
Tiếng giấy rách vang lên, người giấy vẫn cố nở nụ cười.
Người giấy không biết đau, mà vết rách bên miệng càng lúc càng lớn, thậm chí sắp chạm tới gáy.
Kỳ Vô Quá nói: “Đừng cười nữa, cười tiếp coi chừng rớt đầu.”
“…”
Người giấy nghe lời cậu ngừng cười, cứ lẳng lặng nhìn Kỳ Vô Quá, dường như đang muốn nói gì đó.
“Ram, có chuyện gì không?” Kỳ Vô Quá hỏi.
Từ khi người giấy bắt đầu cười, Kỳ Vô Quá đã biết thân phận của nó, người giấy da đen này hẳn là Ram – chủ tiệm bán vòng hoa.
Mỗi lần Kỳ Vô Quá tới đây, gã luôn cười tươi như vậy, tươi đến mức hận không thể xé toạc miệng sang tới hai tai.
Mà bây giờ miệng gã đã nứt tới lỗ tai thật.
Dường như Ram không thể nói được, gã cứ nhìn Kỳ Vô Quá như vậy, sau đó chảy hai hàng nước mắt.
Chẳng qua nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó không hẳn là nước mắt mà chỉ là vệt nước giống hệt với vệt nước nhão nhão dinh dính trên mặt đất.
Vệt nước kia chảy dọc theo hốc mắt của người giấy màu đen, nó không vô hại như vệt trên đất mà mang theo tính ăn mòn rất mạnh.
Nó chảy đến đâu, lớp da của người giấy sẽ từ từ biến mất đến đó, chỉ còn lại phần giấy vàng sót lại bên cạnh.
Đột nhiên một thứ chất lỏng trong người giấy chợt vụt lên.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy sau lưng có một nguồn lực lớn đánh úp lại, sau đó trời đất quay cuồng, chờ cậu hoàn hồn thì phát hiện mình đã đứng ở phía đầu quầy.
Nói đúng hơn là, cậu được Đoàn Lệ ôm đứng đầu quầy.
Bế kiểu công chúa.
“…”
Kỳ Vô Quá im lặng một lát, nói: “Anh thả tôi xuống được rồi đấy.”
Đoàn Lệ lại nói: “Đầu óc cậu rất nhạy bén, nhưng phản ứng cơ thể lại chậm.”
Hắn nói xong mới thả Kỳ Vô Quá xuống, nói: “Nếu vừa rồi cậu đi vào một mình thì chắc chắn sẽ chết ở đây.”
Kỳ Vô Quá cũng không giận, nói: “Người làm nghệ thuật không cần yêu cầu cao như vậy.”
Đoàn Lệ cau mày nhéo tay cậu, nói: “Chờ rời khỏi đây rồi, cậu đi theo tôi luyện tập một thời gian đi.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ rất nghiêm túc, lập tức biết ngay mình không có cơ hội thương lượng với hắn.
Tuy rằng bình thường Đoàn Lệ thường nói chuyện hòa hoãn với cậu, nhưng với tính cách của hắn, những gì đã hạ quyết tâm thì rất khó thay đổi.
Đoàn Lệ không thể bị thuyết phục, nhưng Kỳ Vô Quá cũng không muốn rèn luyện cơ thể làm gì.
Trong những tình huống như vậy, Kỳ Vô Quá sẽ thản nhiên đổi đề tài, hy vọng sau khi ra khỏi đây, Đoàn Lệ sẽ quên mất chuyện này.
“Cái thứ trên đất là gì vậy, lực phá hoại thật kinh khủng.”
Đoàn Lệ lại hỏi một đường trả lời một nẻo: “Vừa rồi cậu nói Ram là ý gì?”
Kỳ Vô Quá giải thích: “Ram là chủ cửa hàng bán vòng hoa, xem ra có vẻ đã chết, chỉ là không biết vừa rồi anh ta có ý gì.”
Đoàn Lệ suy nghĩ một lát, nói: “Người sau khi chết vừa thành ma chỉ có chấp niệm.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Ừ, cái này tôi biết.”
“Sự xuất hiện của gã có hai khả năng, một là thể hiện trạng thái khi chết của gã, cái còn lại là thể hiện tình trạng hiện tại.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhìn đống chất lỏng nhão nhão dính dính có tính ăn mòn cực mạnh dưới đất, nói: “Xem ra anh ta bị loài sinh vật chưa xác định ăn mất.”
Vừa rồi người giấy bị hòa tan ngay trước mặt cậu, ý nghĩa của nó rất rõ ràng, thứ chất lỏng kia là dịch tiêu hóa.
Xem ra bây giờ Ram đang bị hòa tan trong dịch dạ dày rồi.
Chắc chắn không thể cứu được nữa.
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta đi sang tiệm bên cạnh xem sao.”
Cửa vẫn bị khóa chặt, trên đất đều là chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Nhưng Kỳ Vô Quá chỉ nói với Đoàn Lệ một câu như vậy, không hỏi phải ra ngoài như thế nào, cũng không hỏi phải dùng cách nào để đi ra.
Đoàn Lệ chưa từng khiến người khác thất vọng.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Kỳ Vô Quá đứng trước cửa tiệm bán quan tài.
Sau khi ra khỏi cửa hàng hoa, mấy cửa hàng cậu ghé qua đều có tình huống y hệt.
Trên đất có một vệt nước, mà trong cửa hàng không có bóng người.
Kỳ Vô Quá đẩy cửa tiệm quan tài, quyết định thăm dò tình hình bên trong, lần trước đi hơi vội nên không lấy được nhiều manh mối.
Đồ đạc trong tiệm quan tài rất ít, chỉ có quầy bán và mấy cỗ quan tài đã được làm xong mà thôi.
Kỳ Vô Quá xoay người nói: “Mở quan tài ra xem.”
Quan tài trong tiệm là loại chưa được đóng đinh, chỉ cần men dọc nắp, dùng sức bẩy lên là có thể mở ra.
Bên trong rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.
Kỳ Vô Quá không quá thất vọng cũng không bỏ cuộc.
Khi chạy đến cỗ quan tài cuối cùng, rốt cuộc cậu cũng có manh mối.
Trong quan tài có một đoạn sinh vật kỳ lạ lớn bằng đùi người, bên trên đều là giác hút rậm rạp.
Kỳ Vô Quá nhìn thật kỹ, nói: “Cái này là… xúc tu à?”
Cậu không chạm vào cái thứ kia mà tìm gậy chọc chọc.
Có lẽ là vì ở trong quan tài đậy kín nên đoạn xúc tu này được bảo vệ rất tốt, không hề thối rữa cũng không mất nước, còn có độ co giãn nhất định.
Sau khi lăn xúc tu quan sát một vòng, Kỳ Vô Quá xác định đây đúng là hàng thật, hơn nữa còn thuộc về bạch tuộc.
Chỉ là cái xúc tu này hơi lớn thì phải.
Đoàn Lệ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nhìn bên này đi.”
Trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Vô Quá không hiểu được Đoàn Lệ nói gì, đang định đưa gậy trong tay cho hắn để hắn xem chỗ mình muốn.
Không ngờ Đoàn Lệ lại vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cậu rồi chỉ vào một hướng.
Tầm mắt của Kỳ Vô Quá dừng lại một lát ở nơi hai người tiếp xúc da thịt, sau đó bình thản chuyển mắt đi chỗ khác.
Nơi cái gậy chỉ vào là giác hút của bạch tuộc, mà lần liếc mắt này khiến Kỳ Vô Quá vô cùng khó chịu.
Trên xúc tu vốn đã có từng hàng giác hút rậm rạp, cảnh tượng này vốn đã đủ để khiến người ta sinh ra cảm giác không mấy dễ chịu, trên đoạn xúc tu này lại càng khác thường.
Giác hút vốn mấp máy, Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua nhưng không phát hiện được điều gì kỳ lạ.
Đoàn Lệ nắm tay Kỳ Vô Quá, dùng gậy xốc đoạn xúc tu lên, để lộ toàn bộ hình dáng của nó.
Trên giác hút mọc lít nhít những răng.
Độ lớn của giác hút vừa khớp với khuôn miệng người, mà những hàm răng đó đều không phải là răng nanh nhọn hoắt, mà răng trong giác hút giống hệt răng người như đúc.
Từ số lượng đến hình dạng đều rất giống.
Kỳ Vô Quá đang chau mày nghiên cứu số răng xuất hiện trên đó, chiếc xúc tu tách khỏi cơ thể mẹ đột nhiên cử động.
Lần này Kỳ Vô Quá phản xạ rất nhanh, không chờ Đoàn Lệ ra tay đã lùi lại mấy bước, rời khỏi phạm vi tấn công của xúc tu bạch tuộc.
Còn Đoàn Lệ đương nhiên không cần Kỳ Vô Quá nhọc lòng.
Chỉ thấy phần xúc tu kia điên cuồng giãy dụa, chiếc quan tài nặng trịch lăn xuống khỏi giá đỡ.
Mẩu xúc tu cứ va đập như vậy, bò ra khỏi quan tài bằng một tư thế vặn vẹo.
Lúc này các giác hút trên xúc tu cũng mở ra toàn bộ, trong mỗi một giác hút đều là một hàm răng dày đặc.
Kỳ Vô Quá chau mày, chạy thẳng ra sau lưng Đoàn Lệ, trầm giọng nói: “Cay mắt quá, cứ nhìn là thấy đau đầu.”
Dường như Đoàn Lệ đã cười thật khẽ, nói: “Sắp rồi.”
Hắn vừa dứt lời, trên tay lập tức có ngọn lửa bùng lên, nó rời khỏi ngón tay Đoàn Lệ rồi đón gió khuếch tán ra, lập tức hóa thành chim lửa thật lớn lao về phía xúc tu trên đất.
Sinh vật biển vốn không ưa ánh sáng mạnh, dù xúc tu đã rời khỏi cơ thể mẹ, nhưng nó vẫn còn những nhược điểm cũ.
Lá bùa hóa thành chim lửa không phải là vật bình thường, sau khi dừng lại trên xúc tu thật lớn thì tức tốc lan ra như có vật dẫn lửa.
Toàn bộ xúc tu đều bị ngọn lửa bao lấy, mà xúc tu kia hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, nằm trên đất điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng xèo xèo của thịt bị nướng cháy.
Kỳ Vô Quá thấy vậy bèn thở dài.
Đoàn Lệ liếc mắt nhìn cậu, cho rằng đối phương vẫn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất khó chịu, cho nên trấn an cậu: “Nếu cậu không nhìn nổi thì cứ quay đi.”
Kỳ Vô Quá lại nói: “Tiếc nhỉ, bây giờ mà có một nắm thì là thì ngon.”
“…”
Ngay khi Đoàn Lệ đang nghẹn họng không biết nói gì, bên ngoài lại vang lên tiếng hét chói tai thảm thiết.
Tiếng hét thảm thiết này không phải là âm thanh vật lý vọng vào tai, mà âm thanh có thể đâm thẳng vào sâu trong linh hồn.
Hai người cũng là người dày dặn kinh nghiệm, vừa nghe thấy tiếng đã biết có chuyện xảy ra.
“Ra ngoài đi đã.”
Bọn họ vừa dứt lời liền không thèm bận tâm đến xúc tu bạch tuộc bị thiêu cháy sém trên đất mà đẩy cửa chạy ra.
Vừa ra khỏi cửa, Kỳ Vô Quá lập tức thấy có bóng người loáng lên dưới ánh đèn tù mù.
Nói là bóng người cũng không đúng, ít nhất người không có nhiều chân như vậy.
Cái bóng kia rất nhanh, nó dùng tốc độ bất khả thi với con người biến mất trong một con ngõ khác.
Hai người cũng không do dự, xông ra ngoài đuổi theo cái bóng kia.
Nhưng Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đều chỉ có hai cái chân, không theo kịp tốc độ của sinh vật kỳ lạ không biết có bao nhiêu chân kia.
Sau khi đuổi đến một gốc cây, sinh vật không xác định biến mất khỏi tầm mắt của cả hai.
Kỳ Vô Quá dừng lại, thở hổn hển lấy hơi, nhưng cậu không thất vọng lắm.
Cậu nói: “Xem ra cái thứ kia đúng là bạch tuộc khổng lồ, từ xúc tu có thể thấy nó là vua bạch tuộc.”
Hiện tại trên đảo đã xuất hiện cá mập trắng, cá voi sát thủ, bây giờ có thêm một con vua bạch tuộc cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là so với những du khách an phận khác, thức ăn của con bạch tuộc khổng lồ này hơi khác thường.
Ít nhất từ con ngõ có thể thấy, mấy chủ tiệm đồ tang kia đều bị nó xơi sạch.
Đoàn Lệ hỏi: “Cậu định làm gì tiếp đây?”
Kỳ Vô Quá còn chưa trả lời, đã nghe thấy tiếng động vọng đến từ sau lùm cây..