Tài liệu Kỳ Vô Quá cầm trên tay được Đoàn Duệ Thành lấy từ hiệp hội Thiên Sư gửi sang, trên đó giới thiệu rất kỹ ngọn nguồn quỷ quái quấy phá tòa nhà phủ vải.
Kỳ Vô Quá xem xong, hỏi: “Anh nói xem, rốt cuộc ông chủ tự sát là do quỷ hồn báo thù hay chỉ đơn giản là do phá sản?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Nếu biết sẽ không chọn nơi này làm trường thi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong cũng cảm thấy có lý, cho nên không hỏi thêm nữa.
Chuyến đi này của bọn họ có hai mục đích, một là tìm ra Kỳ Hãn Dật, điều tra âm mưu nhà họ Chu che giấu sau cái chết của gã, mục đích còn lại là tìm các đệ tử nhà họ Đoàn tham gia thi trở về.
Thật ra trong lòng Đoàn Lệ lẫn Kỳ Vô Quá đều biết hai mục đích này nói không chừng chỉ có một.
Tòa nhà này vốn là cao ốc văn phòng, bởi vì quá cao, hơn nữa trước đây mời kiến trúc sư có tiếng về xây nên nơi này cũng rất nổi tiếng.
Cho nên lúc trước công nhân kéo tới đây đòi tiền lương, mà ông chủ cũng nhảy lầu tự tử ở chỗ này.
Nơi vốn nên là tòa nhà phát triển nhất nhì thành phố nay cỏ hoang đã mọc thành cụm, rác rưởi phủ kín khắp mọi nơi.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
Kỳ Vô Quá không vội vào mà đi một vòng quan sát.
Đoàn Lệ im lặng đi theo cậu một lát rồi chỉ vào một hướng: “Có thể là ở bên kia.”
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, hỏi: “Sao anh biết tôi đang tìm gì?”
“Nơi Kỳ Hãn Dật chụp ảnh.”
Đoàn Lệ nói xong liền cất bước đi qua.
Kỳ Vô Quá theo sau hắn, lúc dừng lại chợt phát hiện điểm bất thường.
Nơi bọn họ đang đứng là đài phun nước khổng lồ của cao ốc văn phòng.
Từ hướng nhìn có thể thấy đây hẳn là chỗ Kỳ Hãn Dật chụp lại đăng lên, thế nhưng góc chụp lại không đúng.
Kỳ Vô Quá mở trang cá nhân, đối chiếu góc chụp của bức ảnh.
Cuối cùng cậu phát hiện nếu muốn chụp một tấm giống vậy thì gần như phải dán sát điện thoại xuống đất mới có thể tạo ra hiệu quả tương tự.
Sau khi xác nhận xong, Kỳ Vô Quá đứng dậy nói: “Quả nhiên bức ảnh này không phải do người chụp, làm gì có ai nằm rạp trên đất chụp ảnh ở cái nơi bẩn thỉu như thế này.”
“Vào thôi.”
Hai người sóng vai đi vào trong, trước cửa tòa cao tầng đặt một tấm biển thật lớn, trên đó viết mấy chữ: “Nguy hiểm, cấm vào.”
Dường như tấm biển này đã ở đây rất lâu, mặt trên loang lổ toàn rỉ sét.
Dưới tấm biển còn có người đùa dai vẽ một cái mặt quỷ.
Trong căn nhà hoang vắng này, khuôn mặt quỷ trông có vẻ hơi đáng sợ.
Tất nhiên Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá sẽ không vì một tấm biển mà bỏ lỡ cuộc hành trình, hai người tiếp tục đi vào bên trong.
Trên cửa tòa nhà bị lấp kín bởi hai tấm ván gỗ đầy đinh, xem ra chính quyền địa phương đã hao tốn không ít công sức để ngăn chặn những người thích thám hiểm nhà ma đi vào.
Chỉ là đối với lòng tò mò của loài người mà nói, chút ngăn cản này đều không tính là gì.
Góc ván gỗ đã bị người ta cạy ra, cứ khép hờ như vậy, trông như một cánh cửa không biết dẫn về đâu.
Đoàn Lệ đi qua đẩy cửa, cả hai người một trước một sau đi vào bên trong.
***
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn ra phía trước Đoàn Lệ, không biết nên nói gì cho phải.
Cậu thở dài, nói: “Ăn hiếp người ta quá mà, chẳng có trật tự gì cả!”
Kỳ Vô Quá oán giận như vậy cũng có lý, bởi vì sau lưng tấm ván gỗ không phải là tòa nhà cao tầng như đã dự đoán trước.
Cậu và Đoàn Lệ lại bước vào giao diện tự chọn của không gian quỷ vực.
Đoàn Lệ im lặng một lát, giơ tay vỗ vai Kỳ Vô Quá, nói: “Có lẽ lần này chịu ảnh hưởng của hai lần kích phát Tỏa Hồn Trận, dù sao đây cũng là trận pháp để chúng ta trói buộc lẫn nhau.”
“Haiz, bắt đầu đi.”
Kỳ Vô Quá hạ vai đi tới giữa phòng.
Thế nhưng tin xấu không chỉ tới đó, khi mở sơ lược cốt truyện, Kỳ Vô Quá lại cảm nhận được ác ý của thế giới này.
Xuất hiện trong màn hình là một tòa cao ốc văn phòng.
Xung quanh là bóng đêm tĩnh lặng, thế nhưng tòa nhà lại có mấy tầng đang sáng đèn.
Màn ảnh dần kéo lại gần rồi chuyển cảnh.
Trong màn hình là một người mặc quần tây áo sơ mi trắng, ông ta đang tập trung làm việc với chiếc máy tính của mình.
Đây là văn phòng điển hình trong cao ốc, cả một căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình ông ta.
Nhìn là biết đang tăng ca.
Màn ảnh cứ tập trung quay người đàn ông áo trắng đang tăng ca vài phút, một hồi sau ông ta dường như cảm thấy hơi khát, vươn tay mò mẫm cái cốc đặt bên cạnh, nhưng chỉ thấy một cái đáy cạn nước.
Ông ta đứng lên, định ra phòng trà bên ngoài rót ít nước.
Chỉ là khi đi tới cửa, lại phát hiện không biết cửa đã bị đóng lại từ khi nào.
Có lẽ là đồng nghiệp cùng tăng ca nào đó trước khi về không cẩn thận đóng cửa, ông ta không để bụng, ấn lên chốt cửa.
Cửa bị khóa trái.
Người đàn ông tỏ ra nghi ngờ, bình thường cánh cửa này chưa bao giờ bị khóa.
Bên ngoài công ty vẫn còn một cánh cửa nữa, hơn nữa tòa nhà này buổi tối có bảo vệ đi tuần, rất đảm bảo về tính an ninh.
Sao một cánh cửa văn phòng không cần khóa lại đột nhiên bị khóa trái như vậy?
Ông ta cau mày, cánh tay dùng sức đè xuống, hơn nữa còn cố đẩy ra.
Cánh cửa vẫn lù lù bất động, thật sự đã bị khóa lại.
Màn hình dần tối đi, sau đó sáng lên lần nữa.
Sang ngày hôm sao, lao công chịu trách nhiệm quét dọn đến văn phòng bị khóa này.
“Mấy tên thanh niên thật là, sao lại khóa cửa thế không biết.”
Bà cô lao công lầm bầm bất mãn, bà không có chìa khóa, chỉ có thể đi gọi bảo vệ tới mở cửa.
Vào khoảnh khắc cửa mở ra, một người đứng phía sau đổ ập xuống.
Bảo vệ tưởng nhân viên tăng ca bị nhốt ở bên trong, cho nên mới dựa lên cửa ngủ quên.
Ông ngồi xổm xuống, định đánh thức người nọ dậy.
“Á!!!”
Bảo vệ hoảng sợ ngã ngồi trên đất, thậm chí còn hốt hoảng lùi về sau một khoảng lớn.
Dì lao công đứng cách đó không xa trợn trắng mắt, nói: “Hét gì mà hét, làm tôi giật cả mình.”
“Đó… đó… đó!” Bảo vệ chỉ vào người nằm trên mặt đất, ngón tay run rẩy như người mắc chứng Parkinson.
Dì lao công đi đến, toàn bộ cơ thể của người trên đất hoàn toàn lọt vào tầm mắt bà.
Đó đâu phải là người, rõ ràng chính là một cái xác.
Gương mặt trên đất hóp hẳn vào, trông cứ như người chết vì đói khát và mất nước quá độ, mà trong hốc mắt tối om thậm chí có thể thấy một con dòi trắng béo múp.
Dì lao công cũng hoảng hốt lui về sau vài bước liền.
“Gọi cảnh sát đi!”
Về sau là một số hình ảnh hỗn loạn và các cuộc trò chuyện.
Phần lớn đều là hình ảnh cảnh sát tới điều tra, còn có một vài mọi người đứng bàn tán.
“Hôm qua tôi còn đi tuần chỗ này hai lần, anh ta ở lại tăng ca, rõ ràng lúc ấy không có việc gì.”
“Không khóa cửa, chắc chắn không khóa, chiếc chìa khóa cũng chưa từng rời khỏi tay tôi, không tin các anh xem lại camera đi, trong camera có đấy.”
“Anh có cảm thấy việc này quá kỳ lạ không, rõ ràng mới chỉ một buổi tối, sao lại chết đói được?”
“Ầy, tự do bình đẳng dân chủ công bằng…”
Màn hình lại tối đi, sơ lược cốt truyện kết thúc.
Bầu không khí trong phòng chờ vô cùng im lặng, Đoàn Lệ quay lại thoáng nhìn qua Kỳ Vô Quá, thấy hai mắt cậu nhìn đăm đăm, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu thấy sao?” Đoàn Lệ hỏi.
“Tăng ca ấy à, thảm thật.” Kỳ Vô Quá tỏ vẻ đau khổ, “Vì sao chơi game cũng không thoát khỏi số phận tăng ca chứ.”
“…”
Đoàn Lệ chưa từng đi làm, tất nhiên không thể hiểu nổi oán niệm của Kỳ Vô Quá đối với việc tăng ca từ đâu mà đến, nhưng nhìn tình trạng của đối phương, hắn chỉ có thể an ủi cậu trước.
“Từ sơ lược cốt truyện có thể thấy hẳn chỉ là mượn bối cảnh mà thôi.”
Kỳ Vô Quá nghe hắn nói như vậy, tư duy ngừng chạy vì nhìn thấy thiết lập tăng ca lại hoạt động lần nữa.
“Có lý đấy, xem các nhân vật trước đã.”
Cậu nâng tay mở giao diện chọn nhân vật.
Lần này giao diện khá nhàm chán, đều là các tòa cao ốc văn phòng xuất hiện vào ban đêm.
Giám đốc: Thân là lãnh đạo, tất nhiên phải tăng ca, làm gương cho cấp dưới.
Nhân viên A: Gần đây đang bận làm một hạng mục lớn, tăng ca.
Nhân viên B: Tăng ca vì khen thưởng.
Nhân viên C: Giám đốc tăng ca nên đương nhiên cũng tăng ca.
Bảo vệ: Hôm nay trực đêm.
(Không thể chọn)
Lao công: Công ty có hoạt động quan trọng, cần phải quét tước sạch sẽ cả đêm, chỉ có thể tăng ca.
(Không thể chọn)
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua thiết lập nhân vật, nói: “Ai cũng làm chó tăng ca, không có lựa chọn nào ngon, random vậy.”
Nhân vật quay được lần này của Kỳ Vô Quá là một kẻ khá câu nệ.
Nhân viên C.
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn nhân vật, nói: “Nhìn nhân vật C là biết một đứa chó liếm, giám đốc tăng ca nên hắn phải tăng ca.”
Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, nhân vật quay được của Đoàn Lệ đã hiện ra.
Giám đốc.
“…” Kỳ Vô Quá câm nín nhìn Đoàn Lệ, thầm nghĩ mình nên mất trí nhớ tạm thời đi còn hơn.
Đoàn Lệ lại nghi ngờ hỏi: “Chó liếm là gì?”
Cũng đúng, với kiểu người có tính cách giống Đoàn Lệ, hẳn sẽ không biết nghĩa của mấy từ thế này.
Ánh mắt Kỳ Vô Quá chợt thay đổi, tỏ vẻ đứng đắn nói: “Là nhân viên trung thành ấy.”
Đúng lúc này, chữ số đếm ngược trên cửa cũng đã hết, hai người không hề nhiều lời, đẩy cửa đi vào.
***
Kỳ Vô Quá lại chìm vào im lặng, cậu cảm thấy vận may của mình càng lúc càng có vấn đề.
Sau khi đẩy cửa vào, xuất hiện trước mặt cậu là một cái bồn cầu.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một cái bồn cầu, đây rõ ràng là nhà vệ sinh, hơn nữa còn là nhà vệ sinh cách gian của văn phòng.
Kỳ Vô Quá xoay người, không muốn đứng lâu ở nơi này.
Nhưng cánh cửa phía sau cậu đã bị đóng lại.
Kỳ Vô Quá hơi đẩy cửa, quả nhiên nó không mảy may xê dịch.
Cậu thoáng nhìn một vòng, phát hiện điểm bất thường trong phòng vệ sinh, cái nơi này vậy mà lại có khóa cửa? Ai lại đi lắp ổ khóa lên phòng vệ sinh bao giờ? Đây là kiểu thiết lập kỳ lạ gì vậy?
Dù trong lòng Kỳ Vô Quá không ngừng mắng chửi, thế nhưng ở đây lại không hợp để xả giận.
Vẫn nên rời khỏi trước rồi nói sau, nếu khóa cửa, vậy nhảy ra ngoài là được.
Kỳ Vô Quá đạp thẳng lên nắp bồn cầu, định nhảy sang vách bên cạnh.
Cậu vừa đặt tay lên tường nhìn từ trên xuống, lập tức thấy một người ngồi trên bồn cầu phòng bên.
Người kia đang đọc báo, có vẻ rất tập trung.
*****************
Lảm nhảm: Màn này chơi văn phòng play được đấy =))).