Bọn họ không ngờ chỉ một đòn mà đã thành công, dù sao phướn dẫn hồn cũng là đồ gia truyền của nhà họ Chu.
Đoàn Lệ ra đòn chỉ để thử mà thôi, hắn đã chuẩn bị chiêu sau nhằm đối phó với thay đổi.
Nhưng ngoài dự đoán là, con chim lửa cứ vậy bay vụt đến miếng vải rách.
Miếng vải lập tức bốc cháy ngùn ngụt, gương mặt trên đó trở nên đau khổ, phát ra tiếng hét thảm thiết.
“Giết chúng mày! Tao phải giết chúng mày!”
Chỉ mấy giây sau, vải rách biến thành một mớ tro tàn, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt.
Một trận gió thổi tới, đống tro tàn bị cuốn bay.
Mà số tro tàn đó dường như cũng hòa vào sương đen vặn xoắn thành xoáy nước.
Một luồng âm khí vụt lên gây ra gió lạnh ớn người ùa đến, thậm chí còn khiến Kỳ Vô Quá lảo đảo ngã vào người Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ đỡ lấy eo cậu, nói: “Cẩn thận.”
Hắn giơ tay rút kiếm gỗ đào, trên mũi kiếm có ngọn lửa màu đỏ vàng xuất hiện, nhưng tay trái vẫn không buông cậu ra.
Xoáy nước dần uốn éo, kéo duỗi biến thành cánh cửa, từng đàn quỷ ủa ra ngoài, tất cả đều là những con trước đó bọn họ đánh nát.
Đoàn Lệ trở tay kéo Kỳ Vô Quá ra sau bảo vệ, tay còn lại nâng lên chém nát vài con quỷ.
Chỉ là chúng vừa biến thành mảnh nhỏ, trong cửa lại ào ra càng nhiều.
Kỳ Vô Quá cau mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, đây không đơn giản chỉ là quỷ mà là tổ hợp thuần ác ý, nếu không phá hủy căn nguyên, chúng sẽ không biến mất.”
Đoàn Lệ hỏi: “Căn nguyên là cánh cửa kia?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Chắc thế.”
Ngoài mặt Đoàn Lệ không thể hiện gì, trong lòng lại biết tình huống lúc này khá phiền phức.
Trước đây khi ở trong tòa nhà phủ vải cũng không nhiều quỷ như thế, sau khi phá hủy miếng vải rách Kỳ Hãn Dật bám vào, lũ quỷ vô tận như ùa ra khỏi không gian khác đến đây.
Đoàn Lệ không khỏi cảm thấy phiền, hắn biết trong cơ thể mình có nguồn sức mạnh khổng lồ, chỉ cần cởi đi lớp gông xiềng là có thể tiêu diệt đám quỷ này chỉ bằng một cái búng tay.
Nhưng mà…
Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, không biết vì sao mà hắn cảm thấy không nên tháo gỡ xiềng xích ngay lúc này.
Nếu tháo ra có thể đối phó với tình huống tạm thời, nhưng về sau toàn bộ sẽ đi vào đường cụt.
Kỳ Vô Quá không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Lệ, khi cậu nói vậy thì đã sớm có cách giải quyết.
Tuy hiện tại Đoàn Lệ có vẻ bình thản, nhưng nếu cứ tiêu hao sức lực như thế này, không biết tình huống sẽ xấu đến mức nào.
Kỳ Vô Quá lui về sau hai bước, nói: “Cho tôi ít thời gian, anh chắn giúp tôi.”
“Được.”
Đoàn Lệ đứng trước người Kỳ Vô Quá, đối diện là muôn vàn lệ quỷ, âm khí vạn trượng, thế nhưng không thể nào chạm tới không gian phía sau hắn.
Kỳ Vô Quá lấy khuyên tai ra khỏi túi, trong lòng thầm niệm.
Chiếc khuyên kia dần kéo dài ra, hình dáng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng trong tay Kỳ Vô Quá xuất hiện một chiếc đàn.
Đây là chiếc đàn cổ toàn thân đen nhánh, trên đàn chỉ có năm sợi dây.
Ngũ huyền cầm, loại đàn cổ xưa xuất hiện vào thời ban sơ nhất.
Chiếc đàn cổ không có bất cứ họa tiết trang trí nào, trông giản dị bình thường này lại là người bạn cũ đã từng đi ngao du trần thế với Kỳ Vô Quá qua mấy ngàn năm.
Lần trước khi tới đây chơi, trừ việc cho cậu mượn xích câu hồn, Tạ Tất An còn mang chiếc đàn cổ này đến cho cậu.
Đoàn Lệ vung nhát kiếm chém lũ quỷ thành mảnh nhỏ, tranh thủ thời cơ quay lại nhìn, lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá nhắc nhở: “Cẩn thận phía trước.”
Đoàn Lệ vung tay lên, chém tan ác quỷ ào đến từ khắp nơi, cất tiếng hỏi: “Đây là?”
“Nó không có tên.” Kỳ Vô Quá nói: “Lâu rồi chưa đàn nên hơi sượng tay, phiền anh chống đỡ thêm lúc nữa.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá rũ mắt, tập trung tinh thần vuốt ve từng chỗ trên đàn.
Muốn đánh đàn, trước tiên phải đánh thức nó.
Người bạn này ngủ say đã nhiều năm, có lẽ sẽ hơi gắt gỏng.
Từ sau khi Kỳ Vô Quá về hưu thì để lại nó ở địa phủ, nghĩ có lẽ quỷ sai khác sẽ cần dùng.
Chỉ là lần trước khi ghé thăm, Tạ Tất An nói Kỳ Vô Quá biết từ khi cậu rời đi, chiếc đàn này không còn vang lên nữa.
Cậu giơ tay phất qua dây đàn, một tiếng ting vang lên.
Đoàn Lệ nghe tiếng đàn phía sau, nó rất đặc biệt, không phải âm thanh do tác động vật lý mà đến từ sâu tận linh hồn, cảm giác rung động đầy kỳ dị.
Động tác của lũ quỷ trên không dần trở nên chậm chạp, lúc tiếng đàn dâng cao cũng là lúc chúng ngừng lại.
Đoàn Lệ thu kiếm xoay người nhìn Kỳ Vô Quá, khuôn mặt có chút hoảng hốt.
Kỳ Vô Quá hoàn toàn đắm chìm vào bản nhạc, không phát hiện sự khác thường của Đoàn Lệ, mãi tới khi tiếng đàn cuối cùng chấm dứt, cậu quyến luyến thu tay, lúc này mới ngẩng lên nhìn vào mắt Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ trông rất bất thường, cơ thể không ổn định.
Đây là lần thứ hai Kỳ Vô Quá nhìn thấy trạng thái này của hắn, lần trước là lúc ở trong phần mộ tổ tiên nhà họ Kỳ.
Lúc ấy khi chiến đấu với Bách Diện Quỷ, Đoàn Lệ cũng từng có khoảng thời gian thất thần.
Kỳ Vô Quá thấy hồi lâu mà Đoàn Lệ vẫn chưa hoàn hồn, mà bây giờ vẫn còn cấp bách, bèn hỏi: “Đoàn Lệ, anh sao thế?”
Đoàn Lệ chớp mắt, bấy giờ mới hỏi: “Đây là bài gì?”
“Khúc trấn hồn.” Kỳ Vô Quá nói: “Có tác dụng với những lúc như vừa rồi.”
Đoàn Lệ thấy những con quỷ dữ tợn kia hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hãn nữa, thay vào đó là trạng thái đờ đẫn chậm chạp.
Kiểu đờ đẫn này chỉ có ở những người vừa chết, khi linh hồn vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn.
“Chỉ một khúc vừa rồi đã khiến cho chúng trở lại trạng thái ban đầu?” Đoàn Lệ ngạc nhiên hỏi.
Kỳ Vô Quá nói: “Không đến nỗi vậy, chỉ tạm giam lại mà thôi, mấy con quỷ kia và cánh cửa hỗ trợ lẫn nhau.
Trong cửa xuất hiện nhiều quỷ, oán khí lệ quỷ khuếch đại năng lượng cửa, cho nên cửa càng triệu hồi được thêm nhiều quỷ.”
Đoàn Lệ gật đầu, xoay người: “Để tôi đi phá cửa.”
Kỳ Vô Quá nói: “Đừng động tới mấy con quỷ kia, miễn cho chúng nó tỉnh lại.”
Đoàn Lệ gật đầu, cứ vậy nện từng bước vững chắc đi qua.
Dù số lượng lệ quỷ đông đúc, lấp kín toàn bộ phần sân, hắn cũng không hề để ý mà đi xuyên qua chúng.
Khi cánh cửa ngập tràn âm khí hiện ra trước mắt, Đoàn Lệ cau mày quan sát một lát, lập tức nhìn ra chỗ nào yếu nhất trên cửa.
Thanh kiếm trên tay hắn vụt qua, chỉ trong mấy giây đã chém liền mấy chỗ.
Kỳ Vô Quá đứng ở nơi không xa, chỉ thấy trên phiến cửa có ánh lửa sáng lòa.
Lấy nơi đó làm trung tâm, từng vệt hoa văn đỏ vàng dần xuất hiện trên cửa.
Số hoa văn càng lúc càng nhiều, cánh cửa màu đen bị chia thành nhiều phần, toàn bộ đều bị nhuộm ánh sáng vàng kim.
Sương mù ngập tràn xung quanh dần tản đi, cuối cùng các thiếu niên nhà họ Đoàn ở nơi xa có thể quan sát những gì xảy ra bên trong sương mù.
Lượng lệ quỷ rậm rạp không đếm xuể chồng lên nhau cao mấy chục mét trong phạm vi không gian không lớn lắm, trạng thái chết thảm nào cũng có.
Bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này mà mới chỉ nghe nói thông qua lời các thế hệ đi trước.
Đã từng có một lần xảy ra sự cố phá hủy âm huyệt trong lúc xây công trình, lượng lớn lệ quỷ ủa ra mãnh liệt.
Lúc ấy hiệp hội phải phái thiên sư đi mới phong ấn lại được nó, chém giết phần lớn lệ quỷ có trong đó.
Có lẽ tình huống lúc này không kém bao nhiêu so với âm huyệt tai ương kia, nhưng số người khống chế lại chỉ có hai người.
Đoàn Thường Lâm hơi kinh ngạc, không biết vì sao từ trong thâm tâm, bản năng của cậu ta lại cho rằng cục diện hiện tại là kết quả của hai người kia cùng hợp tác.
Rõ ràng người đứng trước cửa là Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá chỉ đứng phía sau, có vẻ không hề tham gia vào cuộc chiến tru tà.
Dù sao quần áo của cậu vẫn sạch sẽ, tóc không bị thổi rối, không có chút dáng vẻ nào của người vừa hoạt động mạnh.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa giữa không trung chợt nứt ra, từng mảnh nhỏ lơ lửng trên trời.
Những mảnh nhỏ màu đen được cấu tạo từ thuần ác ý vặn vẹo muốn tụ lại một chỗ lần nữa như có sinh mệnh.
Nhưng ánh sáng vàng bám vào chúng lần thứ hai biến thành lửa nóng, thiêu cháy chúng không sót lại gì.
Chỉ qua vài phút, cánh cửa kia không còn chút dấu vết nào nữa.
Đoàn Lệ cụp mắt, lén vươn tay nắm lấy một miếng nhỏ bỏ vào túi ở nơi khuất tầm mắt Kỳ Vô Quá, lúc này mới xoay lại hỏi: “Bây giờ đã có thể giết lũ quỷ này chưa?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Được rồi.”
Ngay khi Đoàn Lệ chuẩn bị ra tay, trong không khí lại có sương mù nổi lên.
Thiếu niên nhà họ Đoàn rùng mình, theo bản năng rút kiếm gỗ đào sau lưng bày thế phòng thủ.
Sương mù lần này hoàn toàn bọc bọn họ vào bên trong, có vẻ người tới không có ý gì tốt.
Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Không sao, có người tới ăn ké thôi.”
Đoàn Lệ còn chưa hiểu đã nghe có tiếng chuông cổ quái vang lên.
Đi cùng với tiếng chuông là giọng nam hơi nghèn nghẹn.
“Kỳ Vô Quá, cái đồ vô lương tâm này.”
Một giọng nam trong khác tiếp lời: “Đúng vậy, bọn này lóc cóc chạy tới đây giúp mà cậu dám nói thế à?”
Kỳ Vô Quá đã biến chiếc đàn trở về thành khuyên tai, cậu đút tay vào túi, thản nhiên nói: “Tạ Tất An, Phạm Vô Cữu, hình như dạo này các cậu rảnh lắm đúng không? Khi không chạy lên đây làm gì?”
Các thiếu niên họ Đoàn đứng bên kia sợ ngây người, cùng quay mặt nhìn nhau.
Bọn họ nghe thấy gì thế kia? Tạ Tất An? Phạm Vô Cữu? Thật sự là Thất gia Bát gia của thế giới bên kia?
Sao có thể? Hiện tại giới thiên sư và quỷ sai không qua lại một thời gian lâu lắm rồi.
Tuy người trong huyền môn đều biết có thế giới bên kia tồn tại, nhưng từ trước đến nay chưa ai gặp được quỷ sai, đừng nói là Tạ Thất gia và Phạm Bát gia tiếng tăm vang xa.
Hai bóng người dần hiện ra trong sương mù, vóc người của cả hai đều hơi cao gầy, chỉ có khuôn mặt và khí chất khác nhau.
Người mặc áo trắng miệng luôn nở nụ cười, trông khá tốt tính.
Người mặc áo đen lại lạnh lùng âm trầm, có vẻ không được thân thiện cho lắm.
Mấy thiếu niên nhà họ Đoàn im lặng lùi ra sau mấy bước, cố gắng để đối phương không chú ý tới mình.
Quỷ sai âm phủ này là nhân vật tầm cỡ dưới địa phủ, đột nhiên xuất hiện như vậy, không biết liệu có chuyện gì lớn không.
Tạ Tất An mở lời: “Lâu lắm rồi chưa nghe lại khúc trấn hồn, không hoài niệm sao được?”
Phạm Vô Cữu nói tiếp: “Cậu ta chán quá, nói muốn tới nghe đàn, vừa mở cửa đã thấy bên này lệ khí ngút trời, còn có…”
Kỳ Vô Quá biết những lời chưa nói hết của bọn họ, còn có… tổ hợp thuần ác ý.
Khi ác ý tụ hợp xuất hiện, thiên hạ sẽ đại loạn, sinh linh oán thán.
Tuy âm phủ không can thiệp vào việc dương thế, nhưng nếu có người tập hợp ác ý như vậy, bọn họ vẫn sẽ điều tra.