Kỳ Vô Quá nghiêng người, nói: “Vậy các cậu mang đống đồ chơi này về đi, nhớ điều tra cho kỹ.”
Nếu để số quỷ này lại đây không xử lý chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.
Xử lý toàn bộ lại khá phiền, không bằng giao cho âm phủ mang về, vừa bớt việc vừa chuyên nghiệp.
Đoàn Lệ im lặng đứng một bên, không phản đối quyết định của Kỳ Vô Quá.
Bên kia Phạm Vô Cữu cũng không nói nhiều, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Tay Phạm Vô Cữu vung lên, trong tay liền xuất hiện xích câu hồn.
Nếu là quỷ sai bình thường thì một sợi xích chỉ có thể dẫn một linh hồn, nhưng Phạm Vô Cữu lại khác, có thể cùng lúc câu mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn hồn phách.
Sợi xích dựng lên cao, chia thành vô số nhánh nhỏ cho tới lúc giam được hết những con quỷ kia.
Tạ Tất An đứng phía sau nói chuyện phiếm với Kỳ Vô Quá: “Đàn còn dùng được không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Được, nhưng bây giờ dùng hơi hao sức, các cậu bắt quỷ nhanh lên, tôi có cảm tưởng lưng mình sắp bị đốt lòi xương ra rồi.”
Tạ Tất An cười nói: “Hay là cậu chết quách luôn đi để được phục chức dưới âm phủ, không cần chịu đựng cảm giác này nữa.”
Kỳ Vô Quá trợn trắng mắt, nói: “Tôi thừa biết cậu đang âm mưu gì đấy nhé, điều kiện đã bàn xong rồi, đừng hòng đổi lại.”
“Mấy thứ nọ có liên quan đến không gian kia, các cậu có thể lần theo phương hướng này để điều tra.”
Tuy không muốn làm việc, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn rất có lòng nhắc nhở.
Tạ Tất An cau mày, nói: “Nếu có liên quan thật, thế thì chuyện càng nghiêm trọng hơn.”
Kỳ Vô Quá lại xua tay, nói: “Đây là chuyện của các cậu, tôi chỉ chịu trách nhiệm tình báo thôi.”
Mấy người kia nói chuyện không nể nang ai, dù sao sau khi nhóm Tạ Tất An rời đi, những người còn lại đều sẽ không còn ký ức.
Thỉnh thoảng quỷ sai ra ngoài sẽ bị người thường có đôi mắt đặc biệt bắt gặp, vì vậy mới để lại không ít lời đồn ở dương thế.
Nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật ở trần gian phát triển mạnh, cho nên nền khoa học ở địa phủ cũng tiến bộ không ít.
Nguyên nhân người hiện đại không có ai nhìn thấy quỷ sai rất đơn giản, không phải quỷ sai không đến dương gian làm việc mà là những ai nhìn thấy quỷ sai đều sẽ không có đoạn ký ức đó sau khi sương mù tan đi.
Ban khoa học kỹ thuật nghiên cứu phát minh ra máy tái tạo ký ức đúng là có tác dụng.
Tạ Tất An nói: “Số lượng lệ quỷ lớn như vậy, còn có tổ hợp thuần ác ý chỉ xuất hiện ở âm huyệt.
Tôi nhớ nơi này đâu phải âm huyệt?”
Thật ra tài liệu của âm phủ đều ghi lại những chi tiết liên quan đến từng âm huyệt trên thế gian, hơn nữa còn có bộ phận chuyên theo dõi tình huống âm huyệt.
Nếu có người có dã tâm phá phong ấn âm huyệt, thả lệ quỷ ra, địa phủ sẽ lập tức ra tay, còn nếu người trần vô tình phá nó, địa phủ sẽ không nhúng tay.
Bởi vì đây là Thiên Đạo.
Âm huyệt vô tình bị phá gây ra vô số cái chết đều là chú mệnh luân hồi, kiếp số do Thiên Đạo định ra.
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Trước khi các cậu tới đây, tôi thấy có một cánh cửa khá giống với cửa vào không gian.
Ác ý lẫn lệ quỷ đều từ đó mà ra.”
Cậu hơi dừng một lát, nói tiếp: “Tôi nghi có người thông qua kẽ hở cửa để cải tạo thành âm huyệt.”
Tạ Tất An biến sắc, nói: “Nếu thật là như thế, vậy là do người đứng sau không gian quỷ vực điều khiển à? Đồ đáng chết!”
Kỳ Vô Quá lại lắc đầu, nói: “Cánh cửa không giống thế, tuy tôi không biết đó là gì, nhưng mối quan hệ giữa hai bên không giống nhau.”
Tuy bình thường trông Kỳ Vô Quá lười biếng không đáng tin cho lắm, nhưng chỉ cần cậu đã nói thì sẽ không sai.
Làm cộng sự cùng cậu đã mấy ngàn năm, tất nhiên Tạ Tất An biết điều này.
Anh ta nói: “Tôi biết rồi, về sau chúng tôi sẽ cố gắng điều tra, bên này phải nhờ cậu chịu vất vả rồi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Là rất vất vả đấy được chưa, có trợ cấp tăng ca không? Cậu xem đã tới tầm này rồi, gấp ba tiền lương chắc không quá đâu nhỉ? Hơn nữa cán bộ về hưu…”
“Ấy, hình như lão Phạm chịu hết nổi rồi, tôi qua đó giúp cậu ta đây.”
Tạ Tất An bỏ lại một câu rồi chạy về phía trước, tích cực giúp xâu mấy con quỷ kia như thanh kẹo hồ lô, liên tục treo từng con từng con lên xích câu hồn.
Động tác của Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu rất nhanh, rời đi lại càng nhanh.
Có lẽ là sợ Kỳ Vô Quá đòi thêm lương tăng ca nên bước chân của hai người kia trông không khỏi chật vật.
Nhóm Đoàn Thường Lâm nhìn nhau, nhìn hai quỷ sai nổi tiếng biến mất trong làn sương mù dày đặc, cảm thấy không giống những gì mình tưởng tượng cho lắm.
Chỉ là khi sương mù tan đi, bọn họ không còn phải đau đầu với vấn đề này nữa, bởi vì sương tan cũng là lúc ký ức bị xóa đi.
Bọn họ chỉ biết mình ngủ thiếp đi trong lúc quan sát, lúc mở mắt ra thì bầu trời đã trở sáng.
Tia sáng đầu tiên chiếu lên sân thượng, toàn bộ đều bừng lên sức sống, mà đám lệ quỷ lẫn sương xám đều biến mất không thấy tăm hơi.
Hệt như một giấc mộng Nam Kha.
Đoàn Lệ mở mắt, nhìn thấy Kỳ Vô Quá ngồi một bên nhìn qua.
Đối phương thấy hắn tỉnh lại, nở nụ cười quan tâm: “Sao rồi, có phải giết quỷ nhiều nên thấy mệt không?”
Đoàn Lệ đứng dậy, nói: “Vẫn ổn, chúng ta đi thôi.”
Hắn không nói cho Kỳ Vô Quá biết trong đầu mình có hai mẩu ký ức.
Một mẩu là Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện dẫn lệ quỷ đi, mẩu còn lại là mình vung kiếm chém chết đám quỷ, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi mất.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, lại nghe Đoàn Thường Sâm hô lên: “Sao ở đây lại có người?”
Cậu ta tỉnh sớm hơn người khác một lúc, nhàm chán nên đi một vòng trên sân thượng.
Dùng cách nói của cậu ta thì là phải xem trên sân còn con cá lọt lưới nào không, diệt cỏ tận gốc mới được, miễn về sau lại ảnh hưởng tới quần chúng vô tội.
Mọi người nghe cậu ta nói đều cảm thấy lạ.
Rõ ràng những thí sinh còn sống lần này đã rời đi, số còn lại đều chết ở nơi đáng sợ kia.
Sao còn có người ở lại nơi nguy hiểm như sân thượng này? Chẳng lẽ là mấy thanh niên không sợ chết tới đây thám hiểm ư?
Cả nhóm đi qua mới thấy tình huống không giống như đã đoán.
Nằm trong góc là một cụ ông mái tóc hoa râm, hơn nữa bên hông còn treo thẻ hành nghề do hiệp hội Thiên Sư ban phát.
“Đây là thiên sư mà? Ông ta chạy vào đây làm gì?”
Đoàn Thường Lâm hơi nghi ngờ, khi tổ chức thi khảo thí tư cách làm thiên sư, trường thi sẽ được phong bế lại, không cho phép các thiên sư khác đi vào làm loạn trật tự trường thi.
Nghĩ đến đây, Đoàn Thường Lâm trộm nhìn Đoàn Lệ, thầm nghĩ chú trẻ nhà cậu ta không được tính là các thiên sư khác, bởi vì người ta không cản được hắn muốn đi đâu.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ thong dong đi tới, cả hai vừa thấy người nằm trên mặt đất đều khẽ cau mày.
“Chu Lập?”
Kỳ Vô Quá nói: “Sao ông già này lại chạy tới đây?”
Đoàn Thường Lâm quay lại hỏi: “Anh quen ông ta à?”
“Quen, có thù.” Kỳ Vô Quá chỉ dùng mấy chữ đơn giản đã tóm gọn lại mối quan hệ giữa bọn họ.
Đoàn Lệ hỏi: “Còn sống không?”
Đoàn Thường Lâm nghe giọng chú trẻ cậu ta nói mà thấy sợ, cảm thấy nếu cậu ta dám nói còn sống, hắn sẽ lập tức tiến lên ra tay tước đi sinh mạng người này.
Đoàn Thường Lâm chưa kịp nói gì, Đoàn Thường Sâm đã hồn nhiên nói: “Còn thở ạ, không biết vì sao chưa tỉnh, chắc là mất hồn rồi.”
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn Đoàn Lệ, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm bèn nói: “Hẳn là ông ta tới đây do chuyện liên quan tới Kỳ Hãn Dật, chúng ta thử đánh thức ông ta hỏi dò xem sao.”
Kỳ Vô Quá không cần lo sau khi tỉnh lại Chu Lập sẽ gây ra chuyện xấu, bởi vì tình huống lúc này rất rõ ràng.
Sự quan tâm đáng ngờ của Chu Lập dành cho Kỳ Hãn Dật chứng tỏ ông ta có mối liên kết nào đó với gã, mà mối liên kết này có lẽ còn bền chặt hơn giữa ông ta với nhà họ Chu.
Sau sự kiện nhà họ Kỳ tế tổ, Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật đã bị nhà họ Chu giam lỏng.
Hiện tại Kỳ Hãn Dật chết thảm, 90% Chu Lập xuất hiện ở đây là vì tìm Kỳ Hãn Dật.
Như vậy, nói không chừng Chu Lập vì tìm Kỳ Hãn Dật nên đã trở mặt với nhà họ Chu, nói như vậy đã khách sáo lắm rồi.
Đoàn Lệ nghe Kỳ Vô Quá nói xong liền tiến lên một bước, vươn tay ra.
Đoàn Thường Lâm cả kinh, đi cản theo phản xạ: “Chú, đừng…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, đã thấy một lá bùa nằm trên trán Chu Lập.
Đoàn Lệ nhìn cậu ta không nói gì, lạnh lùng thu tay lại.
Mấy người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua, Đoàn Thường Sâm còn thò qua hỏi nhỏ: “Sao anh to gan thế, dám cản chú làm việc.”
“…”
Đoàn Thường Lâm chỉ thấy xấu hổ vô cùng, nhưng không tiện giải thích vì mình cảm thấy vừa rồi chú đằng đằng sát khí, sợ hắn sẽ bóp chết lão già bất thường này.
Khi Chu Lập tỉnh lại, đập vào mắt ông ta là một gương mặt quen thuộc, ông ta vui mừng gọi: “Tiểu Dật…”
Ông ta vừa nói xong liền cảm thấy sai sai.
Người này không phải Kỳ Hãn Dật mà là Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá cũng không ngại, nói: “Tỉnh rồi à? Tôi gọi ông dậy không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi xem Kỳ Hãn Dật chết như thế nào thôi?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Chu Lập lập tức biến sắc, đến bây giờ ông ta vẫn chưa thoát ra được cơn đau đớn này.
Ông ta lảo đảo đứng dậy nhào vào giữa sân thượng.
Kỳ Vô Quá không cản ông ta, cứ vậy đi theo sau, nhìn Chu Lập điên cuồng tìm kiếm trên mặt đất.
“Đâu mất rồi, mất rồi, mất rồi!”
Cuối cùng ông ta thờ thẫn ngồi phịch xuống đất, cơ thể còng đi, thoáng chốc như đã già thêm mười tuổi.
Kỳ Vô Quá đứng trước mặt Chu Lập, nói: “Khi bọn tôi đi lên đã thấy Kỳ Hãn Dật nhảy từ đây xuống.”
Hai mắt Chu Lập mờ mịt, nghe thấy ba chữ Kỳ Hãn Dật mới hồi hồn lại.
“Nhà họ Chu, là nhà họ Chu hại chết nó!”
Chu Lập đã phát điên, hoàn toàn mất đi vẻ cao thâm trước đó.
Kỳ Vô Quá lẳng lặng nhìn ông ta, khuôn mặt không hề thay đổi.
Lúc này trên sân thượng chỉ còn lại tiếng hét đau khổ của Chu Lập..