Đích đến lúc ra ngoài không nằm ngoài suy đoán của Kỳ Vô Quá, làn sương xám ngoài tiệm net lần nữa tản ra, con ngõ đêm qua đã từng xuất hiện lại chễm chệ ở đó.
Người của tiệm net xếp thành hàng đi vào khu dân cư, sau đó cứ hai hoặc ba người đi vào một nhà như đã được chia sẵn.
Có lẽ Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đều là quản lý vừa nhậm chức nên được chia vào cùng một nhà.
Sau khi vào phòng, cả hai không hành động thiếu suy nghĩ ngay mà tùy ý để lực lượng thần bí kia điều khiển cơ thể mình, nhìn xem rốt cuộc cốt truyện sẽ đi theo hướng nào.
Căn nhà này thoạt trông như nhà của một đôi vợ chồng son, trên sofa là tấm ảnh cưới lớn, khuôn mặt nam nữ mờ ảo cười ngọt ngào hạnh phúc.
Lúc này Kỳ Vô Quá vẫn chưa nhận thức được mối nguy hiểm sắp ập tới, cậu bị khống chế đi vào phòng ngủ, đứng trước tủ quần áo, sau đó bắt đầu cởi đồ.
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn tay mình mở tủ quần áo rồi lấy một bộ váy ngủ ra.
Cậu cả kinh, cảm thấy dường như mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng.
Kỳ Vô Quá muốn thoát khỏi sự khống chế của sức mạnh thần bí, lại phát hiện sau khi đi vào khu dân cư, sức mạnh này càng lúc càng lớn.
Ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, có thể miễn cưỡng khống chế từ phần đầu trở lên, chỉ là phần thân lại không nghe theo lời mình.
Mắt thấy tay đã cởi hết quần áo trên người, bắt đầu tròng bộ váy ngủ tơ tằm đen lên, rốt cuộc Kỳ Vô Quá không nhịn được mà quay đầu tìm kiếm trợ giúp.
Nhưng trong phòng không có ai ngoại trừ cậu, dường như Đoàn Lệ không theo vào mà ở lại phòng khách.
Trong không gian quỷ vực, đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá cảm thấy tuyệt vọng như vậy, cậu nhớ tới chiếc khuyên bên tai trái.
Cậu biết mình không cần phải dùng động tác thực hiện mới gỡ khuyên xuống được, vào lúc nguy hiểm, khuyên tai sẽ tự động biến mất.
Chỉ là tình huống lúc này chưa được xem là nguy hiểm, dù Kỳ Vô Quá gọi như thế nào, chiếc khuyên vẫn lù lù bất động trên tai cậu.
Kỳ Vô Quá chỉ có thể tuyệt vọng, trơ mắt nhìn mình tự tròng chiếc váy ngủ tơ tằm màu đen, thậm chí còn bày một tư thế hấp dẫn với chiếc gương đứng.
Thật khó coi.
Kỳ Vô Quá trợn trắng mắt, xem ra thiết lập màn này có vấn đề rồi, sao số đo váy ngủ lại vừa người vậy được chứ? Thân là một người đàn ông đã trưởng thành, sao có thể mặc vừa váy tơ tằm dán sát người đến thế?
Có lẽ tiếp theo chỉ cần nằm lên giường ngủ mà thôi, chờ đến lúc hừng đông, sức mạnh thần bí khống chế cơ thể sẽ yếu bớt.
Không phải chỉ là váy ngủ tơ tằm thôi à, dù sao cũng không ai thấy, sau khi ra khỏi không gian quỷ vực cứ xóa đi lịch sử đen tối này là được.
Xem ra Đoàn Lệ không đi theo vào cũng là chuyện tốt.
Nhưng thế giới của những người nhọ không bao giờ được thuận lợi.
Kỳ Vô Quá vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lập tức phát hiện cơ thể mình tự động đi ra phòng khách.
“!”
Khoảng cách đến phòng khách chỉ có vài bước chân, Kỳ Vô Quá dù phản ứng nhanh cũng không thể tìm ra cách thoát thân khỏi khốn cảnh bây giờ.
Chờ đợi cậu chỉ có sự phô bày xử tội trước mặt mọi người.
Đoàn Lệ ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ vang lên, theo phản xạ quay đầu lại.
“…”
“…”
Hai người đối diện nhìn nhau.
Kỳ Vô Quá nhìn vào đôi mắt đen như mực của Đoàn Lệ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, xấu hổ đến mức khó lòng thở nổi.
Cậu muốn lên tiếng, lại phát hiện dây thanh quản cũng không theo khống chế của mình.
Kỳ Vô Quá hít sâu vài hơi, dùng năng lực khống chế cảm xúc mạnh mẽ của mình bình tĩnh lại.
Không sao không sao, thân bất do kỷ, Đoàn Lệ sẽ hiểu thôi.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Kỳ Vô Quá miễn cưỡng có thể điều khiển được biểu cảm trên mặt mình.
Cậu chớp chớp mắt, há miệng nói thầm: Giải khống chế đi.
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ trước nay cậu luôn ăn ý với Đoàn Lệ, chắc chắn đối phương sẽ nhanh chóng hiểu ý cậu, ra tay giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nhưng dưới sự mong chờ của cậu, Đoàn Lệ lại không hề phản ứng.
Hắn cứ ngồi thẫn thờ trên sofa, ánh mắt thâm trầm nhìn qua, biểu cảm trên mặt không thay đổi, động tác cũng không có.
Đoàn Lệ trước mắt giống hệt những NPC Kỳ Vô Quá nhìn thấy đêm hôm trước, biến thành một tượng sáp hoàn mỹ.
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ hỏng rồi, có phải Đoàn Lệ bị khống chế nhiều hơn, ý thức không còn tỉnh táo nữa không.
Ngay khi Kỳ Vô Quá lòng như lửa đốt, nghĩ phải làm sao để Đoàn Lệ tỉnh táo lại thì hắn đã có phản ứng, nhưng đây không phải phản ứng mà Kỳ Vô Quá muốn thấy.
Vành tai Đoàn Lệ đỏ bừng, phần đỏ hồng đó theo tai hắn tràn lên trên mặt.
“…”
“…”
Nếu đối phương còn biết đỏ mặt, chứng tỏ hắn vẫn còn ý thức của riêng mình.
Bởi vì tượng sáp không biết đỏ mặt.
Kỳ Vô Quá lại chớp chớp mắt, bảo đối phương nhanh ra tay.
Đoàn Lệ vẫn không phản ứng.
Lúc này cơ thể Kỳ Vô Quá lại cử động.
Sức mạnh thần bí kia điều khiển Kỳ Vô Quá đi qua, cậu ngồi sát vào người Đoàn Lệ, sau đó thả hai tay lên vai hắn.
Chuyện đã tới nước này, Kỳ Vô Quá đành bất chấp tất cả.
Dù sao cũng đã bị Đoàn Lệ nhìn thấy mình mặc váy ngủ tơ tằm, nhìn thêm cái nữa cũng không có gì khác.
Không bằng xem còn gì nữa không.
Kỳ Vô Quá không nghĩ sức mạnh thần bí này lại điều khiển mình thay đồ nữ chỉ vì đùa dai.
Cậu nhìn thấy mình ghé vào tai Đoàn Lệ, sau đó thổi một hơi vào tai hắn.
Kỳ Vô Quá nghe thấy giọng mình vang lên: “Chồng ơi, làm không?”
Sét đánh giữa trời quang.
Tuy không phải do bản thân mình nói, nhưng dù sao đó cũng là giọng cậu.
Cậu nghĩ có lẽ chuyện này sẽ trở thành bóng ma tâm lý sau khi rời khỏi không gian quỷ vực.
Còn Đoàn Lệ chắc cũng thấy vậy.
Khoảng cách giữa Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt hắn.
Cơ thể Đoàn Lệ không cử động, điều này rất bình thường vì hắn cũng bị sức mạnh thần bí khống chế.
Chỉ là khi Kỳ Vô Quá nói ra câu đó, rõ ràng cậu nhìn thấy đường cong hàm dưới Đoàn Lệ căng chặt, xem ra hắn đang cắn khớp hàm nhẫn nhịn gì đó.
Cũng phải thôi, Kỳ Vô Quá đặt mình vào hoàn cảnh người khác tưởng tượng, nếu một thằng đàn ông bò lên vai mình nói câu như vậy, có lẽ cậu cũng sẽ phải nhẫn nhịn xúc động muốn dần gã một trận ra bã.
Dù hai người nghĩ như thế nào đi nữa, sức mạnh thần bí vẫn tiếp tục điều khiển theo cốt truyện.
Đoàn Lệ quay qua kéo Kỳ Vô Quá rồi áp sát mặt vào.
Kỳ Vô Quá ngẩn ra, đến cả suy nghĩ cũng ngừng chạy.
Cậu nhìn Đoàn Lệ càng lúc càng áp sát, hơi thở hòa quyện, đôi môi sắp dán vào nhau.
Vào đúng lúc này, toàn bộ như bị ấn nút tạm dừng.
Kỳ Vô Quá chỉ thấy trên lưng nóng rực, sau đó sức mạnh khống chế cơ thể cũng biến mất theo.
Đoàn Lệ ngồi thẳng dậy, nói: “Xin lỗi, sau khi đi vào khu dân cư, sức khống chế cũng mạnh lên, vừa mới giải được.”
Kỳ Vô Quá thở hổn hển vài hơi, sau khi điều hòa hơi thở mới ngồi dậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào góc tường, nói: “Cũng may.”
Kỳ Vô Quá không biết rốt cuộc câu “Cũng may” của mình là chỉ Đoàn Lệ thoát khỏi khống chế hay điều gì khác.
Cậu miễn cưỡng vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn, bình tĩnh ngẫm lại những gì đã xảy ra.
“Chắc chắn chuyện xảy ra trong khu chung cư này có liên quan tới mấy chữ Gia Đình Hạnh Phúc.”
Kỳ Vô Quá vẫn không nhìn Đoàn Lệ, cậu không dám nhìn thẳng vào hắn trong tình huống như thế này.
“Ừm.”
Đoàn Lệ chỉ đáp lại một chữ.
Kỳ Vô Quá cũng không để ý, nói tiếp: “Cho đến bây giờ, trong mỗi nhà của khu dân cư đều là cuộc sống gia đình hạnh phúc hàng ngày, tình huống vừa rồi của chúng ta có lẽ là cuộc sống của đôi vợ chồng son.”
Cậu nghĩ một lát, nói: “Nhưng nếu theo logic thông thường thì thế không còn là không gian quỷ vực nữa rồi.”
Chắc chắn về sau đã xảy ra tai nạn gì đó, biến những gia đình hạnh phúc thành bất hạnh, lúc này mới xuất hiện chấp niệm của boss.
Mà tai nạn này chính là chủ tuyến trò chơi.
Kỳ Vô Quá càng nghĩ càng thấy logic, cậu đứng lên nói: “Chúng ta qua chỗ khác xem.”
Cậu nói xong liền đi ra cửa.
Đoàn Lệ ở bên kia mãi không đáp lại, chờ tới khi tay Kỳ Vô Quá đáp lên then cài mới nghe thấy tiếng hắn vọng đến.
“Cậu có chắc muốn mặc bộ đồ này ra ngoài không?”
“…”
Đêm nay Kỳ Vô Quá đã đi rất nhiều nhưng không có phát hiện gì mới.
Lúc quay về tiệm net, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy cơ thể như bị đào rỗng, có lẽ loại mệt mỏi này xuất phát từ tâm lý.
Nói tóm lại, thật đúng là một đêm kinh hồn.
Chuyện đáng sợ hơn là bọn họ không phát hiện quá nhiều manh mối, người dân trong các phòng khác vẫn trình diễn một màn cũ, không có khác biệt gì lớn.
Từng nhà đều mang dáng vẻ hạnh phúc, bám sát vào chủ đề Gia Đình Hạnh Phúc.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ có thể nhìn ra đó đều là động tác cố định, không thể đoán được rốt cuộc những gia đình này đã gặp phải chuyện gì.
Nó đồng nghĩa với việc Kỳ Vô Quá cần phải để sức mạnh thần bí khống chế họ lần nữa, xem cốt truyện tiếp theo có thay đổi gì hay không.
Cơn uể oải này kéo dài mãi tới khi tiếp tân thanh toán tiền lương cho cậu mới giảm bớt.
Làm nhân viên tiệm net, chỉ cần một ngày lương đã có thể đi vào khu ghế VIP khám phá.
Kỳ Vô Quá nói với tiếp tân: “Bọn tôi muốn vào khu VIP.”
Khu VIP tiệm net chia thành ghế sáu người, ghế hai người và ghế một người.
Kế hoạch của Kỳ Vô Quá vốn để người chơi chia ra ngồi các ghế trong khu VIP, tận dụng khả năng thu thập thông tin để qua cửa.
Tiếp tân lại lắc đầu từ chối: “Ghế VIP trong tiệm là phục vụ tôn quý nhất, vì để đảm bảo chất lượng phục vụ, mỗi ngày chỉ mở một phòng.”
Sau khi thảo luận với nhau, nhóm người chơi quyết định lựa chọn ghế sáu người.
********************
Chú thích:
(1) Tiêu đề gốc của chương này là “今晚?”, dịch ra là “Đêm nay”, nhưng bình thường người ta gạ chjt ai lại hỏi là đêm nay, người ta hay hỏi “Làm không?” nên tui đổi luôn cho các cô dễ hiểu rồi chú giải dưới này cho mọi người không thắc mắc nhé =)))))))))))))).