Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá nói với Đoàn Lệ: “Anh có cách nào để mấy NPC kia tạm thời không vào khung ảnh không?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Có.”
Kỳ Vô Quá nói: “Vậy được, tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Kỳ Vô Quá không cần hỏi Đoàn Lệ sẽ làm như thế nào, cũng không cần lo đối phương làm được hay không, nếu đã nói, vậy chắc chắn sẽ làm được.
Đây là sự ăn ý giữa bọn họ.
Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, trong tay cậu chợt lóe ánh sáng đen, xích câu hồn biến mất, thay vào đó là một chiếc bút lông.
Bàn tay cầm kiếm của Đoàn Lệ vẫn cắm trong khung ảnh, một tay khác lại nắm lấy mũi kiếm của mình.
Dường như hắn không cảm thấy đau đớn, tay trái rê trên mũi kiếm, lòng bàn tay lập tức xuất hiện miệng vết thương, máu tươi thi nhau tràn ra.
Đoàn Lệ giơ tay lên, vết máu tóe lên không trung, tức khắc hóa thành một con rắn lửa.
Rắn lửa xoay thẳng nhào vào NPC, khi chúng sắp bị nuốt sạch, tay Đoàn Lệ hơi cử động, rắn lửa hơi uốn thân, rơi xuống cách NPC một khoảng xa, biến thành bức tường lửa cao khoảng nửa mét.
Tuy những NPC kia đã bị virus không chế, gần như không còn ý thức, nhưng bản năng của chúng vẫn sợ bức tường dày đặc dương khí này.
Tình huống rơi vào thế giằng co, vừa hay tạo thời gian cho Kỳ Vô Quá hành động.
Cùng lúc Đoàn Lệ ra tay, Kỳ Vô Quá phía bên này bắt đầu nâng bút vẽ vào không trung.
Cậu vô cùng tập trung, cũng không liếc mắt nhìn Đoàn Lệ lấy một cái.
Lúc này thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng hoàn thành bức tranh, sau đó đón những NPC bị khống chế mới là giúp đỡ lớn nhất cho Đoàn Lệ.
Kỳ Vô Quá bình tĩnh vững tay, dù trong tình huống này, bàn tay cầm bút lông vẫn không hề run chút nào.
Giang Nhất Chu và Khưu Lan nấp trong góc đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Trong không gian quỷ vực, họ chưa từng thấy người chơi nào có thể chống lại quỷ.
Vậy mà hai người này hiện tại lại có thể bình tĩnh trầm ổn, hoàn toàn không rơi vào thế yếu.
Còn những con rắn lửa chim lửa, xiềng xích gì gì đó, đây không phải là những thứ thế giới quan của bọn họ có thể tiếp nhận.
Khưu Lan chớp mắt, ánh mắt dại ra: “Kỳ Vô Quá… đang làm gì vậy?”
Giang Nhất Chu nhìn theo ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng của Kỳ Vô Quá, giữa không trung xuất hiện một bóng người, chần chờ nói: “Hình như… cậu ta đang vẽ tranh thì phải?”
Hai người nhìn nhau, lại nhìn sang phía Đoàn Lệ.
Bức tường chứa đầy năng lượng nóng rực đến từ máu Đoàn Lệ, tay trái hắn buông thõng bên người, máu tươi trong lòng bàn tay không ngừng nhỏ xuống.
Máu rơi trên mặt đất bị hút vào bức tường kia như có sinh mệnh, duy trì bức tường cháy mãi không tắt.
Sao tình huống đã như vậy rồi mà Kỳ Vô Quá còn vẽ tranh?
Tất nhiên không phải Kỳ Vô Quá không biết nhìn tình hình mà cậu đang vẽ thiếu niên vừa xuất hiện trong quầng sáng.
Thiếu niên đó là boss chính của không gian này, Kỳ Vô Quá phải kéo cậu ta ra khỏi khung ảnh.
Mà thứ tác nghiệp của cậu đương nhiên là xích câu hồn trong tay.
Xích câu hồn được quỷ sai dùng để câu hồn, nó có thể câu được hồn phách của vạn vật.
Quỷ sai bình thường đi câu cần phải tìm được đúng hồn mới có thể câu.
Nguyên nhân xuất hiện oan hồn lệ quỷ rất đa dạng, có người sau khi chết vì chấp niệm mà sinh ra oán khí, hoặc có những con quỷ không muốn rời khỏi nhân gian nên né tránh quỷ sai.
Công việc của quỷ sai rất nhiều, hơn nữa thời gian giữa địa phủ và dương gian cách biệt cực lớn.
Quỷ sai không tìm được người ở dương thế cần phải quay về âm phủ định vị thêm lần nữa, một chuyến đi về bằng với một khoảng thời gian dài trôi qua.
Xích câu hồn nằm trên tay Kỳ Vô Quá không giống với xích của quỷ sai bình thường, đây là hàng cao cấp Kỳ Vô Quá mượn được từ tay Tạ Tất An.
Lấy ví dụ, chỉ cần xích câu hồn này biết hình dáng hồn phách hay hơi thở là có thể tự động dẫn hồn về.
Hiện tại Kỳ Vô Quá vẽ ra hình dáng thiếu niên, sau đó đưa vào dây câu hồn.
Cậu vẽ rất nhanh, chỉ mấy phút sau, hình dáng thiếu niên đã xuất hiện trong không trung.
Kỳ Vô Quá ném bút đi, cái bút lại biến thành xích câu hồn.
Trong xích câu hồn, làn sương đen bùng lên, gần như cắn nuốt sạch thiếu niên trong bức tranh giữa không trung.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới rảnh rỗi nhìn về phía Đoàn Lệ, cậu thấy lòng bàn tay hắn vẫn đang chảy máu thì khẽ cau mày, sau đó nói: “Được rồi, giao bên này cho tôi.”
Đoàn Lệ nghe vậy, bàn tay hơi nắm lại, bịt chặt vết thương trong lòng bàn tay.
Bức tường lửa làm ranh giới từ từ tắt đi.
Cả hai hợp tác vô cùng ăn ý, tường lửa vừa tắt, xích câu hồn đã chia thành mấy khúc, trói chặt NPC lại với nhau.
Trong muôn vàn sợi xích tỏa ra, sợi xích to nhất luồn thẳng vào trong khung ảnh.
Tay phải Kỳ Vô Quá nắm lấy một đoạn xích câu hồn, mắt hơi nhắm lại, cảm nhận được sự rung động rất nhỏ đến từ khung ảnh.
Một lát sau, cậu hơi mỉm cười, nói: “Tìm thấy rồi.”
Tay Kỳ Vô Quá rung lên, sợi xích chui vào ảnh lập tức bị kéo ra ngoài.
Ngay khi sợi xích sắp bị lôi ra khỏi ảnh, virus dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, ác ý trong khe đột nhiên bùng lên.
Tay Kỳ Vô Quá chùng xuống, chỉ cảm thấy lực cản đầu bên kia tăng mạnh.
Đoàn Lệ quay lại hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Sau khi tóm được con mồi chắc chắn sẽ không dễ buông tay, mảnh ác ý muốn nhân cơ hội này để hoàn toàn lây nhiễm boss.”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu, nói: “Khi nào khung ảnh bị phá thì lôi boss ra.”
Nếu boss có thể ra khỏi khung ảnh, không gian quỷ vực sẽ trở nên ổn định, chỉ cần khe hở không gian được lấp lại, dù mảnh ác ý vì mảnh vỡ khung ảnh đi vào không gian cũng sẽ không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng.
Đoàn Lệ nói xong, tay trái nâng lên, trong tay cầm kiếm.
Mũi kiếm hướng lên chuôi kiếm hướng xuống, tức khắc ánh đỏ lóe lên, Đoàn Lệ đột nhiên dùng sức, toàn bộ khung ảnh bị cắt thành hai nửa.
Kỳ Vô Quá đã sớm chuẩn bị xong, vào khoảnh khắc này cậu cắn chặt răng, mạnh tay thu lưới.
Xích câu hồn lập tức kéo một bóng hình màu đen nham nhở ra khỏi khung ảnh, cũng đúng lúc này, khung ảnh vỡ vụn thành hàng chục miếng.
Mảnh nhỏ chưa rơi xuống đất đã hóa thành một đám lốc màu đen xoáy khắp nơi.
Đoàn Lệ giơ tay chém vào lốc xoáy, sau khi bị tách ra, chúng lại nhanh chóng vặn vẹo tụ vào nhau.
Hiện tại Kỳ Vô Quá không hơi đâu chú ý tình trạng của Đoàn Lệ, cậu vung tay lên, xích câu hồn lập tức co lại thành bút.
Sau đó cậu vỗ đầu thiếu niên, nói: “Nhà cậu sắp sập tới nơi rồi kìa, dậy mau!”
Ánh mắt thiếu niên vốn đang mờ mịt ngơ ngẩn, bị Kỳ Vô Quá vỗ một cái khiến cậu ta giật nảy mình nhảy dựng lên.
Cậu ta nhìn xung quanh, giận dữ nói: “Thế mà mình lại bị dính virus! Quá đáng!”
Sau khi thiếu niên tỉnh táo lại, không gian quỷ vực lập tức trở nên ổn định, khe nứt không gian ngừng mở rộng, NPC cũng tạm dừng theo.
Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, nói: “Thu hồi mấy NPC kia lại, chặn mấy cái khe vào!”
Thiếu niên vốn đang cáu giận, lúc này thấy người chơi lại đi chỉ huy mình, tính của cậu ta cũng không được tốt lắm, dựng lông mày muốn mắng người ta.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, cậu ta lại thấy người đàn ông tay cầm kiếm nhìn mình.
Cậu ta bỗng nhiên run lên, lời nói vọt đến đầu lưỡi bị nuốt ngược xuống.
Tay thiếu niên biến những NPC kia trở thành sương xám, nghĩ tới cảnh sau khi báo cáo còn cần yêu cầu tu bổ không gian, cậu ta không khỏi đau lòng.
Chỉ là… Thiếu niên lén nhìn hai người đứng bên kia.
Người biết thời thế không thể không cúi đầu.
Khi vừa được kéo ra khỏi gông tù, đầu óc thiếu niên còn chưa tỉnh táo lắm, làm việc bằng bản năng của quỷ, bây giờ sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện hai người kia không phải nhân vật bình thường.
Ít nhất không phải loại quỷ cấp Huyền tự như cậu ta có thể chọc vào.
Thiếu niên vừa vá khe vừa bĩu môi, nếu có quản lý Thiên tự ở đây, hai người chơi kia làm gì được nước kiêu ngạo như vậy.
Tất nhiên Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không rỗi hơi quan tâm suy nghĩ của boss, chuyện quan trọng nhất lúc này là xử lý các mảnh ác ý tứ tán khắp nơi.
Những mảnh thuần ác ý đó có trình tự giống trojan trong thế giới mạng, sau khi cấy vào không gian sẽ điên cuồng sinh sôi nảy nở, cuối cùng cắn nuốt toàn bộ tiểu không gian.
Kỳ Vô Quá đi đến bên cạnh Đoàn Lệ, nhỏ giọng nói: “Không thể tiêu diệt hoàn toàn chúng được.”
Mảnh thuần ác ý đến từ những cảm xúc tăm tối của loài người, chỉ cần trên đời còn con người, những mảnh ác ý đó sẽ không bao giờ biến mất.
Đoàn Lệ khẽ nhìn cậu, hỏi: “Xử lý như thế nào? Dùng cách của các cậu ấy.”
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, trong đầu quay cuồng một lát mới hiểu “các cậu” mà Đoàn Lệ nhắc đến có ý gì.
Đoàn Lệ vẫn còn nhớ chuyện lần trước Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu xuất hiện.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh nhớ à?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Ừ, hơi mờ nhạt chút, nhưng có thể đoán ra thân phận của cậu.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi vốn không định giấu anh, tôi về hưu đã lâu, bây giờ chỉ là người thường thôi.”
“Tôi biết.”
Đoàn Lệ nói ngắn gọn, Kỳ Vô Quá lại hiểu ý hắn rằng không để bụng chuyện cậu giấu giếm.
Cậu vỗ vai Đoàn Lệ: “Ra ngoài rồi nói sau.”
Giữa hai người cần phải thẳng thắn với nhau, trước khi qua một mối quan hệ mối cần phải nói cho nhau biết rất nhiều chuyện.
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ có loại tình cảm này, nhưng cậu biết thẳng thắn với nhau mới là mở đầu.
Đoàn Lệ nhìn cậu chăm chú, gật đầu.
Thiếu niên bên kia đột nhiên hét lên: “Hai anh trai ơi, cứu… cứu mạng quỷ em với!”
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn, thấy thiếu niên kia bị mảnh nhỏ đuổi tới mức nhảy bật lên, vô cùng chật vật.
Thiếu niên đã từng dính đòn, bị kéo vào khung ảnh là vì xem thường mấy lốc xoáy nhỏ này.
Mấy thứ đó đối với lệ quỷ là virus cực kỳ nguy hiểm, sau khi lây nhiễm, trong lòng cậu ta chỉ có lệ khí lẫn oán khí vô tận, hoàn toàn đánh mất chính mình.
Vất vả lắm mới tỉnh lại từ xoáy nước đồng hóa, tất nhiên thiếu niên sẽ tránh lốc xoáy ba mét.
Kỳ Vô Quá nói: “Tạm thời phong ấn đã, cụ thể xử lý như thế nào thì về rồi tính.”
Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu đã đưa một mảnh ác ý về, bên địa phủ chưa có tin tức, Kỳ Vô Quá cảm thấy có thể dùng thử cách của thiên sư.
Dù sao trước đó trong sừng dê và phướn dẫn hồn phong ấn thứ giống vậy.
Nhà họ Chu, hoặc nói là người đứng sau nhà họ Chu có vẻ rất có kinh nghiệm trong việc xử lý mảnh thuần ác ý.
Đoàn Lệ trầm tư một lát, nói: “Nếu chỉ phong ấn thì tôi có cách, nhưng cần cậu phối hợp.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tôi à?”
Không phải cậu không bằng lòng giúp, mà năng lực giữa cậu và Đoàn Lệ gần như tương phản.
Đoàn Lệ làm thiên sư, dùng bùa chú và kiếm gỗ đào, đều là những thứ dương khí rất nặng.
Kỳ Vô Quá làm quỷ sai mấy ngàn năm, dù là người chuyển thế cũng không thể ngăn cản âm khí nồng đậm trong cơ thể cậu, cần phải có Tỏa Hồn Trận mới có thể đưa âm khí dương khí của cậu về lại thế cân bằng.
Trong tình cảnh này, nếu năng lượng trong người Đoàn Lệ kết hợp với Kỳ Vô Quá sẽ tạo thành hiệu quả gây nổ giống với tòa nhà phủ vải trước đó.
Không gian quỷ vực bây giờ đã lung lay sắp đổ, Kỳ Vô Quá lo lắng nếu năng lượng cả hai giao nhau, liệu có khiến nơi này nổ không còn mảnh giáp hay không.
Đoàn Lệ buông tay, thanh kiếm gỗ đào trở về dạng chuôi kiếm.
Hắn lấy tất cả bùa trong túi ra, tách miệng vết thương đã bắt đầu ngừng máu bên lòng tay trái, máu lại nhỏ xuống tí tách.
Từng giọt máu đỏ tươi rớt lên trên bùa, bùa lại không bị thấm ướt, ngược lại một làn khói nhẹ bốc lên, lá bùa nhanh chóng bị đốt cháy.
Đoàn Lệ lật tay, bùa bị đốt rơi thẳng xuống không trung, hóa thành mấy chục con chim lửa, lao vào cắn nuốt xoáy nước đen.
Sau khi làm xong, Đoàn Lệ tranh thủ thời gian đi ra sau Kỳ Vô Quá.
“Mượn bút cậu vẽ bùa, Tỏa Hồn Trận trên lưng cậu chính là nơi giam cầm âm khí tốt nhất, tôi đã cải tiến dựa trên Cửu Cửu Tỏa Hồn Trận, muốn tạm thời giam mảnh ác ý hẳn không thành vấn đề.”
Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu, xích câu hồn trong tay hóa thành chiếc bút lông cổ.
Tuy trong lòng cậu hơi nghi ngờ, theo lý mà nói Đoàn Lệ không dùng được bút Phán Quan, nhưng vẫn đưa bút cho hắn.
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không dùng được bút này.”
Đoàn Lệ không dùng được bút, Kỳ Vô Quá lại không vẽ được bùa.
Nguyên nhân rất đơn giản, muốn vẽ bùa cần phải am hiểu sâu về nó.
Phù trận này do Đoàn Lệ cải tiến, dù Đoàn Lệ mô tả, Kỳ Vô Quá am hiểu vẽ lại, nhưng hiệu quả sẽ khác nhau một trời một vực.
Kỳ Vô Quá sửng sốt, hỏi: “Vậy…?”
Đoàn Lệ cầm tay Kỳ Vô Quá: “Nói đúng ra là mượn tay cậu dùng một chút.”
Kỳ Vô Quá đang muốn nói gì đó, lại nghe Đoàn Lệ nói: “Không sao đâu, Tỏa Hồn Trận sau lưng cậu đã dung hòa máu của tôi, hai chúng ta hơi thở tương thông, chỉ cần cậu thả lỏng phòng bị là được.”
Kỳ Vô Quá không hỏi lại, thả lỏng lực vai và tay, giao toàn bộ tay phải cho Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ đứng sau Kỳ Vô Quá, nửa người trên của cả hai gần như dán sát vào nhau.
Kỳ Vô Quá có thể cảm nhận hơi thở thân mật đầu chóp mũi của Đoàn Lệ quanh quẩn sau cổ và vành tai không rời, điều này khiến cậu có cảm giác cả người đều chìm trong cái ôm ấm áp của người nọ.
Kỳ Vô Quá cụp mắt, thở đều ngưng thần.
Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung, có chuyện gì thì giải quyết chuyện trước mắt rồi nói.
Bàn tay cầm bút của Kỳ Vô Quá dưới sự điều khiển của Đoàn Lệ dần di chuyển.
Cùng lúc đó, cậu cảm nhận cơn đau như bào mòn sau eo truyền đến một hơi thở khác lạ.
Cảm giác này rất nhỏ nhưng không thể làm lơ.
Theo sự di chuyển của hơi thở, tư thế của Kỳ Vô Quá càng lúc càng lưu loát, dường như có thể biết tiếp theo Đoàn Lệ sẽ hạ tay ở đâu.
Cho đến lúc sau, thậm chí Kỳ Vô Quá nghĩ không phải Đoàn Lệ nắm tay cậu vẽ bùa, mà là cả hai cùng vẽ.
Một lá bùa thật lớn dần hình thành giữa không trung..