Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn


Thôi Giác nói: “Phủ Phán Quan.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, quay lại nhìn bóng dáng không tình nguyện của Tạ Tất An, nói: “Tôi thấy dạo này thái độ làm việc của cậu ta không ổn lắm, tốt nhất cậu nên giáo dục tư tưởng cho cậu ta.”
Bản thân Kỳ Vô Quá không thích làm việc, nhưng cậu rất thích nhìn thấy đồng nghiệp bị công việc phủ đầu.
Thôi Giác nói: “Tuy tôi tạm thời quản lý các việc trong địa phủ, nhưng Câu Hồn Tư của Tạ Tất An và phủ Phán Quan ngang cấp với nhau đấy.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cậu câu nệ nhiều quá, thật ra việc này nên linh hoạt hơn, tôi cảm thấy cơ cấu địa phủ nên sửa lại từ cũ thành mới, ví dụ như tổ chức lễ hội gì đó, nâng cao tinh thần, làm công tác tư tưởng vân vân…”
Thôi Giác nhéo mày, bất đắc dĩ cười nói: “Hay là phiền cậu quay về đảm nhiệm chức chủ tịch công hội nhỉ?”
Kỳ Vô Quá liên tục xua tay, nói: “Cậu đừng mời tôi, tôi đã về hưu là về hưu, tuyệt sẽ không nhảy vào hố lửa.”
Trong lúc cả hai nói chuyện đã tới phủ Phán Quan.

Kỳ Vô Quá nhìn nơi mình đã từng làm việc mấy ngàn năm, trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy xa lạ.
Thôi Giác thấy cậu ngẩn ra, hỏi: “Sao thế? Lạ cửa à?”
Kỳ Vô Quá nói: “Chẳng trách lại có tiên nhân nhớ trần thế, vừa đầu thai được hai mươi mấy năm mà đã thấy phủ Phán Quan xa lạ.”
Thôi Giác giơ tay đẩy cửa: “Tôi thấy trần gian không có gì tốt.”
Khác với Kỳ Vô Quá, Thôi Giác đã từng là người phàm, sau đó được Kỳ Vô Quá đào ra, đưa đến phủ Phán Quan nhậm chức.

Thôi Giác là người chính trực không quen nhìn việc bất công trên đời.

Chỉ là trước đây khi làm quan, tuy có địa vị cao nhưng vẫn phải nề hà thỏa hiệp.

Vào đến địa phủ, hắn có thể thẩm phán linh hồn không cần cố kỵ bọn họ có thân phận gì.
Thôi Giác dẫn Kỳ Vô Quá đi vào thư phòng.

Cả hai cùng ngồi xuống bên cửa sổ, Thôi Giác suy xét đến trạng thái hiện tại của Kỳ Vô Quá, không châm trà mà đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu còn nhớ lần trước ở bên bờ Vong Xuyên không?”
Kỳ Vô Quá xoa cằm, nói: “Ngâm mình ở Vong Xuyên nhiều thế, ai mà nhớ được.”
Đối với linh hồn của loài người Vong Xuyên như một chất kịch độc, nhưng đối với quỷ sai đó lại là thứ đại bổ.

Thiên nhân có ngũ suy(1), tất nhiên nhóm quỷ sai cũng không phải là bất diệt.

Chỉ là địa phủ có tính chất đặc biệt, linh hồn có thể trở thành quỷ sai phải đi ngàn dặm mới tìm được một, cho nên Thiên Đạo cũng nương tay hơn đối với âm sai địa phủ.

Cứ cách một khoảng thời gian, hồn phách sẽ suy yếu, nhưng chỉ cần kịp thời vào Vong Xuyên ngâm một thời gian là có thể trở về như ban đầu.
Đương nhiên dựa theo năng lực và chức vụ của nhóm quỷ sai, chu kỳ suy bại cũng không giống nhau.

Nhóm quỷ sai như Thôi Giác và Tạ Tất An có chu kỳ mấy trăm năm một lần.
“Lần trước khi đi vào Vong Xuyên, tôi tình cờ phát hiện một thứ, nghĩ hẳn là của cậu.”
Thôi Giác đứng dậy, lấy môt cái hộp xuống khỏi kệ sách gần đó.

Hắn đưa hộp cho Kỳ Vô Quá, nói: “Lúc ấy cậu đã uống canh Mạnh Bà, quên mất chuyện cũ chuẩn bị đầu thai thành người thường, những thứ thuộc về Kỳ Vô Quá của quá khứ không cần phải mang ra nữa.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Cậu không cần phải giải thích thêm đâu, tôi hiểu.”
Cậu mở chiếc hộp ra, lập tức sửng sốt, không ngờ bên trong lại chứa một bức tranh.

Kỳ Vô Quá vốn tưởng trong hộp sẽ là vật tùy thân của mình hoặc những thứ có ý nghĩa kỷ niệm khác, không ngờ đó là một cuộn tranh.
Kỳ Vô Quá mở cuộn tranh, phát hiện nó đã bị ăn mòn mất một số chỗ, cũng không được hoàn chỉnh.

Bức tranh chỉ còn lại nửa phần dưới, hẳn Thôi Giác đã thông qua con dấu để nhận ra đây là tranh cậu vẽ.
Từ phần còn lại, Kỳ Vô Quá có thể mơ hồ nhìn ra đây là một bức tranh vẽ người.

Người trong tranh hẳn là nam, trên người mặc áo giáp, có lẽ là một tướng sĩ chinh chiến sa trường.

Đáng tiếc từ phần vai trở lên đã hoàn toàn bị nước Vong Xuyên ăn mòn, không thấy được mặt, cũng không biết rốt cuộc đây là ai.
Kỳ Vô Quá nghi ngờ: “Sao tôi không có ấn tượng gì về bức tranh thế này?”
Thôi Giác nói: “Lần trước cậu bị suy yếu vô cùng nghiêm trọng, gần như có thể xem là đập đi đắp lại, quên mất nhiều chuyện cũng coi như bình thường, hơn nữa tôi đoán nguyên nhân cậu suy yếu không hề đơn giản.”
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, thái dương đập thình thịch: “Không phải là do đến lúc à?”
Thôi Giác gật đầu: “Do đến thời, nhưng tốc độ suy yếu của cậu quá nhanh, lúc ấy tôi và nhóm Tạ Tất An tốn rất nhiều công sức mới bảo vệ được một tia hồn phách của cậu, đưa vào Vong Xuyên chữa trị.”
Kỳ Vô Quá nhéo mày, càng lúc càng cảm thấy vô lý: “Không đúng, lúc tôi vừa thấy có dấu hiệu suy yếu đã gấp gáp quay về từ dương thế, sao chỉ còn lại một hồn để đưa vào Vong Xuyên?”
Thôi Giác thở dài: “Đây cũng xem như là sơ sót của tôi, ngày ấy sau khi cậu quay về đã nói phải xử lý ít chuyện, cho nên tôi không hối thúc cậu vào Vong Xuyên.”
“Không ngờ sang hôm sau, tôi gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cậu nữa, lúc này mới phát hiện đã xảy ra chuyện.” Thôi Giác nhớ tới tình cảnh lúc trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Sau khi cậu ra khỏi Vong Xuyên lại nói muốn về hưu làm người thường, cho nên tôi đành bảo nhóm Tạ Tất An giấu chuyện này đi.”
Kỳ Vô Quá biết nỗi băn khoăn của Thôi Giác, nếu muốn đầu thai thành người bình thường thì phải biết càng ít càng tốt.

Linh hồn chứa càng nhiều, quên đi để chuyển thế đầu thai lại càng khó.

Cậu mở bức tranh trong tay nhìn thêm một lát.

Vì sao trước đây mình lại suy yếu chỉ còn một phần hồn phách, vì sao bức tranh lại thành ra như thế này?
Trong khoảng thời gian ngắn, Kỳ Vô Quá nhìn bức tranh cuộn đến ngẩn ngơ, hoàn toàn quên mất thời gian đang trôi.

Mãi tới khi một cơn đau nhức truyền đến, Kỳ Vô Quá mới tỉnh lại khỏi cơn hoảng hốt.

Thôi Giác đứng đối diện cũng hơi sửng sốt, hỏi: “Âm khí trong linh hồn cậu mất cân bằng rồi à?”
Kỳ Vô Quá trở tay sờ lưng, đau đến mức trợn mắt: “Phương án giải quyết còn có tác dụng phụ à, không được không được, còn đứng đây nữa sẽ đau chết tôi mất.”
“Thứ này tôi mang về trước, cảm ơn.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá không nhiều lời nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Thôi Giác đứng lên muốn tiễn, Kỳ Vô Quá phất tay: “Tôi nhắm mắt cũng đi được đường âm phủ, cậu công việc bận bịu, ở lại đi.”
Kỳ Vô Quá không ngờ vận xui của mình sắp trở thành lời sấm truyền nghịch thiên.

Cậu vừa ra khỏi Quỷ Môn Quan, bước đến ranh giới giao nhau giữa địa phủ và dương thế thì lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
Khi Kỳ Vô Quá mơ màng tỉnh lại đã cảm nhận được hơi thở cực kỳ quen thuộc vây quanh.

Hơi thở ấy dán lên đôi môi ấm áp, Kỳ Vô Quá theo phản xạ há miệng, nhận lấy quấn quít nồng say.

Sau một lát, cậu cảm thấy cơn đau sau lưng dần biến mất, lúc này Kỳ Vô Quá mới hoàn toàn thanh tỉnh, cậu mở bừng mắt, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Lệ.
Cậu hơi đẩy vai Đoàn Lệ, ý bảo đối phương có thể dừng lại.

Đoàn Lệ thấy hoa văn sau cổ Kỳ Vô Quá dần rút đi, lúc này mới đứng dậy.

Cả hai tốn vài phút ổn định hơi thở, Kỳ Vô Quá ngồi lên, phát hiện mình lẫn Đoàn Lệ đang đứng trong không gian chọn nhân vật.
Kỳ Vô Quá nói: “Sao thế này? Tôi vừa quay về mà đã ngất xỉu rồi.”
Đoàn Lệ sâu kín nhìn cậu: “Cậu đã rời đi được ba ngày, vượt quá thời gian đi vào không gian quỷ vực lần tiếp theo.”
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, hỏi: “Cho nên?”
“Tôi đi vào không gian trước, cậu đang ở âm phủ nên không vào được.” Đoàn Lệ nói, “Cho nên vừa đi vào dương thế đã bị kéo thẳng vào.”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, vỗ vai Đoàn Lệ hỏi: “Anh có nhận được thư Tạ Tất An mang tới không?”
Đoàn Lệ gật đầu, đôi mắt cụp xuống.

Lúc ấy hắn ngồi trong phòng suốt một ngày vẫn không thấy Kỳ Vô Quá quay về.

Nếu không phải Tạ Tất An tới kịp, hắn cho rằng thứ đáng sợ bị chôn sâu trong cơ thể sẽ bung ra ngoài.

Chỉ là ngay cả khi như vậy, Đoàn Lệ vẫn không thể khiến mình yên tâm, hắn nhìn thoáng qua cánh tay, phát hiện thời gian đếm ngược thay đổi theo tâm trạng của hắn.

Hắn càng lo lắng, càng muốn thấy Kỳ Vô Quá, đồng hồ đếm ngược lại càng nhanh.
Đoàn Lệ cau mày, lại không có cách nào khống chế, cuối cùng hắn nhìn thấy đồng hồ đếm đến 0.
Hắn không cử động, cảnh vật xung quanh dần thay đổi.

Cơ chế phán định của không gian không phải đẩy cửa mới vào được.

Khi thời gian đếm đến 0, nếu không chủ động đẩy cửa đi vào trong thời gian quy định sẽ bị kéo thẳng vào.
Đoàn Lệ biết hắn đang sợ gì, hắn sợ sau khi đi vào giao diện lựa chọn, bên trong vẫn chỉ có lẻ loi mình hắn.
Việc đi vào không gian là không thể tránh khỏi, mặc dù Đoàn Lệ hơi bài xích nhưng vẫn xuất hiện trong không gian trắng xóa.
Quả nhiên chỉ có một mình hắn.
Đoàn Lệ ngẩn ra một lát, sau đó ngồi xuống đất.

Hắn rất ít khi tùy ý như vậy, chỉ là với tình huống trước mắt, hắn không muốn tính đến chuyện khác nữa.
Đoàn Lệ cầm bức thư Tạ Tất An đưa tới, rõ ràng ban đầu nói là một ngày quay về, sau lại biến thành ba ngày, hiện tại đã ba ngày trôi qua, người vẫn chưa quay về.
Mặc dù cả hai đã có khế ước trói buộc, nhưng sau khi đi vào không gian, người nọ vẫn chưa xuất hiện.
Đoàn Lệ dần siết chặt tay, trong giao diện lựa chọn xuất hiện một cái khe, gần như sắp đổ sập.

Nhưng đúng lúc nay, Đoàn Lệ đột nhiên cảm nhận đôi tay nặng trĩu, một người rớt thẳng từ trên không vào ngực hắn.
“…”
Giao diện lựa chọn lập tức ổn định trở lại, Đoàn Lệ sửng sốt một lát, sau đó trở nên hòa hoãn hơn hẳn.

Lại sau đó, hắn nhìn thấy Kỳ Vô Quá cau mày, hoa văn Tỏa Hồn Trận lần nữa lan đến sau tai, biết ngay là tình huống gì.

Hắn liền hôn lên môi cậu, vừa để đối phương giảm bớt cơn đau, vừa bao gồm cả nguyên nhân sâu kín.
Đoàn Lệ nghĩ đến đây, trầm mặc hồi lâu, sau đó kéo Kỳ Vô Quá qua hôn tiếp.
Một lúc sau, Kỳ Vô Quá đẩy Đoàn Lệ ra, hỏi: “Anh sao thế?”
Cậu cứ có cảm giác tâm trạng của Đoàn Lệ hơi thất thường, tuy trông bên ngoài không khác gì với mọi hôm.
Đoàn Lệ: “Lưng cậu đau không?”
“Đau chết tôi.” Kỳ Vô Quá nói, “Sao tôi thấy cách này giống uống rượu độc giải khát vậy nhỉ, vừa rồi suýt nữa đã làm tôi đau phát điên.”
Đoàn Lệ nói: “Là do tôi năng lực có hạn, về sau sẽ cải tiến.”
Kỳ Vô Quá nhướng mày nhìn hắn, nói: “Thế trước đó cũng chỉ có thể dựa theo cách này để giảm đau, nhưng cứ kỳ kỳ thế nào ấy.”
Đoàn Lệ gật đầu, sau đó vươn tay niết vành tai Kỳ Vô Quá, nói: “Không chỉ vì lưng cậu đau…”
Kỳ Vô Quá thấy ánh mắt hắn dịu dàng, không khỏi xấu hổ.

Cậu xoa mũi, lảng sang chuyện khác: “Xem sơ lược cốt truyện trước đi, chúng ta hơi trễ giờ rồi đó.”
Quầng sáng mở ra, ánh sáng màn ảnh có chút tù mù.
Đây là một căn phòng thiết kế theo lối cổ đại, chiếc giường chạm trổ tinh tế, trang sức trên bàn trang điểm… đều thể hiện sự giàu có của gia đình.
Phía sau bình phong là cơ thể thướt tha của phụ nữ, dường như cô ta đang thay quần áo.

Một lúc sau, cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm đi ra, bước chân như lá liễu trong gió, khuôn mặt mang theo chút âu sầu, trông không giống cô dâu mới gả chút nào.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn gương điểm trang, động tác của cô vừa chậm vừa nhã nhặn.

Dùng ốc vẽ mày, dùng phấn chấm mặt.

Cuối cùng, cô lấy ra một bình thủy tinh khỏi ngăn kéo, khẽ xịt ra sau tai mình.
“Nước hoa?” Kỳ Vô Quá thấy cảnh này, cậu đã hơi ngờ ngợ về khoảng thời gian trong màn ảnh.

Thời thế loạn lạc, phong kiến lụn bại, truyền thống và hiện đại giao hòa, là những năm tháng khiến người ta không mấy vui vẻ.
Cốt truyện trên quần sáng tiếp tục trình chiếu, người phụ nữ sau khi trang điểm xong liền đứng dậy mở cửa.
Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, không có lấy một tia sáng, đến cả sương phòng bốn phía cũng không có ánh đèn.

Đích đến của người phụ nữ lại rất rõ, cô đi qua một chiếc cửa, tới phần sân vô cùng hẻo lánh phía sau.
Bên trong có một chiếc giếng.
Cô lập tức đi tới nhảy vào giếng.
Sau đó màn hình tối đi.

Tiếng gà gáy vang lên, màn hình lại trở sáng.

Lúc này đã là sáng sớm, thiếu nữ tết tóc thắt bím ôm bồn gỗ rửa mặt đi tới.

Cô cố gắng nhấc gáo múc nước lên, lại phát hiện gáo không hề xê dịch.

Thiếu nữ cảm thấy hơi kỳ quái, cô bám miệng giếng ngó xuống, sau đó phát ra tiếng hét chói tai.
“Mợ cả nhảy giếng rồi!”
Màn hình lại tối đi, sơ lược cốt truyện kết thúc.
Kỳ Vô Quá nói: “Cốt truyện này bình thường đấy, rất hợp với các loại điều kiện cố định để có quỷ.”
“Điều kiện cố định?”
“Đại trạch nhà cao cửa rộng, người phụ nữ mặc áo cưới tự sát, mấy nơi thế này không có quỷ mới lạ.”
Đoàn Lệ bất đắc dĩ nói: “Xem nhân vật trước đã.”
Bà chủ: Tuổi còn trẻ đã mất chồng, một tay nuôi con lớn, vai gánh vác việc làm ăn trong nhà, quán xuyến tất cả các việc.
Cậu chủ: Đi du học nước ngoài, được tiếp thu giáo dục tiến bộ, rất phản cảm với việc ép hôn trong nhà, thế nhưng không chống lại được mẹ mình.
Vợ bé: Được cậu chủ mang về từ chốn ăn chơi, xem như một sự ngầm phản kháng.
Nha hoàn: Từ nhỏ đã bị bán vào nhà này, từ sau khi cậu chủ tặng cô một món quà đã nảy sinh lòng ám muội với cậu chủ.
Cô chủ: Con gái bà chủ, em gái cậu chủ, không giống với cậu chủ, cô được dạy dỗ bởi nền giáo dục truyền thống.
Gã sai vặt: Cùng lớn lên với cậu chủ, xem nhau như anh em ruột thịt.
****************
Chú thích:
(1) Thiên nhân ngũ suy: Năm tướng suy của người trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui