Kỳ Vô Quá chau mày, cảm thấy việc này quá kỳ lạ.
Cậu đã từng nghe tới tục âm hôn, trong thành Phong Đô có không ít mối hôn sự của cư dân do người dương chủ trì.
Sau khi người dương tổ chức âm hôn cho họ, bọn họ sẽ cùng nhau sống trong thành Phong Đô.
Chỉ là ở dương thế rất ít khi xuất hiện tình trạng kết hôn giữa người chết và người sống.
Dù có thì cũng phần lớn là nhà giàu bỏ tiền mua con gái nhà nghèo xứng đôi để âm hôn.
Tình huống hiện tại lại càng trái ngược, nhà cậu chủ là phú trọc có tiếng ở địa phương, dù nhìn từ phương diện nào đều thấy không cần phải tổ chức âm hôn với người chết cho cậu ta.
Bên ngoài trời đã sáng, bây giờ cả hai ở đây bàn bạc cũng không có kết quả.
Muốn biết ngọn nguồn của âm hôn thì có lẽ còn phải đi tìm manh mối từ nhân vật Cố Vân.
Từ hai lần hoạt cảnh phát sinh xảy ra, cô chủ không hề biết gì về việc âm hôn của cậu chủ.
Hành động kỳ quái của bà chủ chứng tỏ bà ta biết việc này, hơn nữa còn là người đầu sỏ.
Kỳ Vô Quá cất bát tự và hôn thư đi, nói: “Chờ lát nữa tôi hỏi Cố Vân xem sao.”
Đoàn Lệ nói: “Bây giờ cô ta chỉ là người chơi thì biết gì? Không bằng tìm bà vú hỏi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Bà vú kia kín miệng lắm, vả lại dù sao cũng là người làm trong nhà, chắc không hỏi được gì đâu.”
“Còn nhân vật của Cố Vân…”
Kỳ Vô Quá hơi dừng lại, nói: “Tôi nghĩ nếu dùng bát tự và hôn thư đến chất vấn cô ta, có lẽ sẽ kích hoạt hoạt cảnh phát sinh.”
“Kích hoạt hoạt cảnh?”
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, biết hắn không am hiểu mấy thứ này cho lắm.
“Trò chơi trong thế giới hiện thực cũng thế, nếu dùng manh mối then chốt tìm đến đúng NPC sẽ kích hoạt tuyến nội dung, trong trò chơi này có người chơi sắm vai nhân vật mấu chốt, tất nhiên sẽ dùng cách này để kích hoạt hoạt cảnh.”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu, nói: “Nói như vậy, Cố Vân có biết manh mối không cũng không quan trọng.”
Kỳ Vô Quá cất đồ đạc xong, đứng dậy thay quần áo.
Đêm qua khi cậu đang mặc đồ ngủ nằm trên giường thì bị lệ quỷ kéo vào không gian của vợ lẽ.
Bây giờ trời đã sáng, tất nhiên sẽ phải thay đồ mới ra ngoài.
Cậu cởi áo ngủ, định thay sang chiếc quần khác.
Kỳ Vô Quá không muốn lảng tránh Đoàn Lệ, chẳng qua chỉ là thay đồ mà thôi, trước đây khi học đại học đã từng thay đồ chung, tắm rửa chung, không có gì phải kiêng dè.
Nhưng cậu vừa làm được một nửa, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại, thấy Đoàn Lệ vẫn bình thản không khác gì ngày thường.
“…”
Nhưng bàn tay đặt trên lưng quần của Kỳ Vô Quá không thể kéo xuống tiếp được nữa.
“Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nghĩ một lát, nói: “Phu nhân, phiền anh ra ngoài lấy cho tôi thau nước rửa mặt được không?”
Đoàn Lệ nhìn cậu, Kỳ Vô Quá không khỏi ngừng thở, trong lòng nghĩ liệu có phải đối phương đã nhìn ra trò mèo của mình không.
Nếu nói ra chuyện này sẽ rất mất mặt, đã sống mấy ngàn năm mà còn xấu hổ vì vấn đề vặt vãnh này, nhóm Tạ Tất An nghe được không chừng có thể cười liền mấy trăm năm.
“Được.”
Đoàn Lệ đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Đêm qua gặp phải quá nhiều chuyện khiến Kỳ Vô Quá tạm quên mất một việc quan trọng.
Trong viện cậu còn có một người, là bà vú sợ cậu phạm phải sắc dục trong lúc tu thân dưỡng tính.
Đoàn Lệ vừa mở cửa, đã nghe có người nghiêm khắc hỏi: “Sao mợ lại ở đây!”
Lúc này Kỳ Vô Quá mới mặc quần xong, áo sơ mi lồng đến vai, nghe tiếng động bên ngoài liền vòng qua bình phong đi ra.
“…”
“…”
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng.
Kỳ Vô Quá nhìn khuôn mặt xanh mét của bà vú, lại không dám quở trách cậu chủ, cuối cùng chỉ biết nặng nề hừ một tiếng, sau đó thở phì phì quay ra ngoài.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ: “Sao tôi có cảm giác như bị bắt gian tại trận thế nhỉ?”
Đoàn Lệ nhấc chân đi ra, chân phải vừa bước qua ngạch cửa đã dừng lại: “Cho nên phải cưới hỏi đàng hoàng.”
Kỳ Vô Quá nhìn bóng lưng Đoàn Lệ, bỗng cảm thấy hình như oán niệm của hắn đối với thân phận mợ chín rất lớn.
***
Sau khi xử lý xong, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi thằng đến chỗ ở của Cố Vân.
Vừa mới đến cửa sân, Kỳ Vô Quá lại phát hiện bên trong không có một bóng người.
Bây giờ vẫn còn sớm, bữa sáng chưa nấu xong, Cố Vân không ở trong viện của mình thì đi đâu đây?
Kỳ Vô Quá đẩy cửa đi vào, giữ một nha hoàn lại hỏi: “Bà chủ đâu rồi?”
Mặt nha hoàn hơi đỏ lên, cô không ngờ Kỳ Vô Quá lại hỏi chuyện mình, quay lại nói: “Hình như cô chủ có chuyện nên bà chủ vừa qua đó.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, xoay người rời đi.
“Qua đó xem thử, căn nhà này hung như vậy à?”
Khi nghe nha hoàn nói cô chủ gặp chuyện, phản ứng đầu tiên là có lẽ Đinh Tâm Du đã bị quỷ giết chết.
Rõ ràng đêm qua người bị quỷ ám quẻ là cậu, sao Đinh Tâm Du lại gặp chuyện được?
Từ các manh mối có sẵn, phần lớn những sự kiện ma quái trong tòa nhà này đều quay quanh viện nơi các bà vợ ở.
Đêm qua Kỳ Vô Quá bị kéo vào trong tiểu viện gặp gỡ vài người vợ.
Nếu không phải Đoàn Lệ chạy tới, hẳn là cậu sẽ được thấy hết tám mợ, hơn nữa còn có con quỷ anh không biết từ đâu đến, gần như tất cả lệ quỷ đều tập trung một chỗ.
Sao bên Đinh Tâm Du lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn?
Kỳ Vô Quá vừa chạy tới chỗ Đinh Tâm Du vừa nói phỏng đoán của mình cho Đoàn Lệ nghe.
Hắn nghe xong, nói: “Đêm qua tôi cảm nhận luồng âm khí rất nặng ở chỗ cậu, khi đi ra ngoài, trừ chỗ cậu ra, những nơi khác đều không có dị thường.”
Dị thường mà Đoàn Lệ nhắc đến tất nhiên là âm khí.
Trên đường tới đây cả hai vẫn chưa thể đưa ra kết luận, đành chờ tới hiện trường quan sát tình huống.
Kỳ Vô Quá vừa đến bên ngoài viện của Đinh Tâm Du, liền thấy cửa viện khóa chặt, không biết bên trong đang làm gì.
Cậu gõ mạnh vài cái lên cửa, lúc này mới có người ra mở khóa.
Người mở cửa là nha hoàn Ngụy Kiệt, hắn thấy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ thì cho hai người đi vào.
Bên trong không có ai, cửa phòng đóng chặt, trông không giống Đinh Tâm Du bị sát hại.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Quái lạ, sao bảo cô chủ gặp chuyện cơ mà, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Ngụy Kiệt hơi khó xử, nói: “Cái này… Cô… cô ấy bị bắt gian tại trận.”
“Cái gì?” Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, “Thế gian phu là ai?”
“Chân chạy vặt của cô ấy.” Nói đến đây, khuôn mặt Ngụy Kiệt càng thêm cổ quái.
Tạm thời Kỳ Vô Quá vẫn chưa kịp phản ứng, hỏi: “Chân chạy vặt?”
“Là An Ninh.”
“…”
Cuối cùng Kỳ Vô Quá đã hiểu vì sao Ngụy Kiệt lại tỏ ra kỳ lạ như vậy, hai cô gái bị bắt gian tại trận, xem ra là do cốt truyện trò chơi thao túng.
Kỳ Vô Quá nói: “Vậy giờ sao rồi?”
Ngụy Kiệt thở dài, nói: “Vừa diễn xong hoạt cảnh phát sinh rồi, cô chủ tự thú muốn theo đuổi chân chạy vặt, hơn nữa đã mang giọt máu của sai vặt, nói mình muốn theo đuổi tình yêu, thành thân với người tình.
Bà chủ bị chọc tức đến ngất xỉu, sau đó cậu tới đây gõ cửa.”
Kỳ Vô Quá bóp trán, cảm thấy chủ tuyến trò chơi này lộn tùng phèo, sao lại dính líu đến bắt gian tại giường?
Trước đó là nhóm vợ lẽ gian díu mang thai, bây giờ mợ chín biến thành đàn ông không thể có con, vì vậy cốt truyện mang thai bị đẩy lên đầu cô chủ do Đinh Tâm Du thủ vai.
Kỳ Vô Quá nhớ tới quỷ anh hôm qua, không biết có liên quan gì tới chuyện này không.
Hôm qua khi Đoàn Lệ tới đây, phần viện của cậu trở về như cũ, con quỷ anh biến mất không thấy tăm hơi.
Ngụy Kiệt đẩy cửa ra, nói: “Cố Vân còn nằm bên trong, không biết khi nào mới tỉnh lại.”
Kỳ Vô Quá đi vào, thấy Đinh Tâm Du đang ngồi cạnh bàn dùng biểu cảm vi diệu nhìn bụng mình.
An Ninh ngồi một bên, trông lại càng sầu hơn.
Tâm trạng của hai người rất dễ hiểu, một người làm mẹ một người làm cha, dù thế nào đi nữa vẫn rất khó để chấp nhận.
Kỳ Vô Quá ngồi xuống bàn, hỏi: “Sao rồi?”
Đinh Tâm Du chợt bừng tỉnh, mặt ủ mày ê nói: “Tôi độc thân từ trong bụng mẹ hai mấy năm nay, sao đột nhiên lại phải làm mẹ thế này?”
An Ninh nói: “Tôi mới thảm, trước giờ chưa từng nghĩ mình lại có thể làm cha…”
Kỳ Vô Quá thấy cả hai hoảng hốt, trông như bị đả kích nặng nề, không đành lòng nói những sự việc tiếp theo ra.
Nhưng chỉ khi kể những chuyện phát sinh đêm qua và mối quan hệ chặt chẽ với chủ tuyến mới có thể giảm bớt thương vong ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Cậu nghĩ một lát, nói: “Tất cả đều là thiết lập cốt truyện mà thôi, thật ra vấn đề lớn nhất là đứa trẻ trong bụng cô.”
Đinh Tâm Du hỏi: “Vấn đề gì?”
Kỳ Vô Quá tóm tắt lại chuyện tối qua, cô nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt tái nhợt, môi phát run: “Ý… ý anh là trong bụng tôi có thể có quỷ anh?”
“Ừ.” Kỳ Vô Quá nói, “Không loại trừ khả năng này.”
Đinh Tâm Du cũng rất quyết đoán, đứng lên hỏi: “Ngụy Kiệt, không phải trước kia anh tố cáo mợ Tuệ mua thuốc phá thai sao? Thuốc kia còn không, mang cho tôi dùng đi.”
Ngụy Kiệt ngơ ngác gật đầu: “Có thì có, nhưng bị Cố Vân tịch thu rồi.”
Kỳ Vô Quá thấy hai người này định tìm Cố Vân hỏi thuốc phá thai giấu ở đâu, nói: “Các người đã quên kết cục của mợ Tuệ, còn có những bà vợ khác rồi à?”
“Hả?”
Đinh Tâm Du chớp mắt, không hiểu ý Kỳ Vô Quá cho lắm.
“Tám mợ trước đó đều là ngoại tình rồi mang thai, sau khi bị phát hiện ý định phá thai đều tự sát chết.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Cố Vân đi từ gian trong ra: “Có quá nhiều chỗ trùng hợp, vừa rồi biểu hiện của An Ninh giống hệt thầy giáo mấy hôm trước.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Ý cô là không nhận đứa trẻ là con mình?”
Cố Vân gật đầu: “Lúc ấy khi tôi chất vấn An Ninh, trông cô không giống đang nói dối.”
Khi mọi chuyện xảy ra, Đinh Tâm Du và An Ninh không khỏi chật vật, Ngụy Kiệt canh bên ngoài, người có thể quan sát toàn bộ hoàn cảnh chỉ có Cố Vân.
Cô kể hết tất cả những chi tiết nhỏ nhất cho mọi người cùng nghe.
Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Nói như vậy, có lẽ không phải ông thầy kia bạc tình bạc nghĩa, mà đứa con không phải của ông ta thật.”
Đinh Tâm Du nhìn thoáng qua bụng mình, nghĩ đến bên trong có thể là một con quỷ, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, nói: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
Kỳ Vô Quá nhìn cô, nói: “Cô đừng căng thẳng quá, thật ra nếu nghĩ theo hướng tích cực thì con quỷ này có thể xem như bùa hộ mệnh của cô.”
“Hả?”
Đinh Tâm Du không hiểu nổi, bị quỷ bám vào người liên quan gì tới bùa hộ mệnh?
Kỳ Vô Quá cười nói: “Mấy bà mợ quỷ đều rất sợ con quỷ anh này, chỉ cần có nó, những con quỷ kia sẽ không tìm đến gây sự với cô.”
“Nhưng mà… con quỷ này sẽ không giết chết tôi chứ?”
“Có, nhưng đó là chuyện của bảy tám tháng sau, khi thai quỷ sinh ra mới có thể giết chết mẹ, lúc ấy cô đã qua cửa từ tám hoánh rồi, sợ gì.”
Đinh Tâm Du nhìn thái độ bình thản của Kỳ Vô Quá, bỗng có cảm giác được trấn an, thậm chí còn cảm thấy đối phương nói rất có lý.
Chỉ cần không nghĩ nhiều, cái thai quỷ trong bụng cũng không đáng sợ tới vậy.
An Ninh thấy Đinh Tâm Du đã giải quyết xong vấn đề, cô ngồi một bên há hốc.
An Ninh là người mới, sau khi đi vào vẫn luôn ở cạnh Đinh Tâm Du, cho nên chưa từng thấy cái chết bi thảm của mợ Tuệ.
Nói cách khác, vào đây mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa gặp phải sự kiện nào quá kích thích trong không gian quỷ vực.
Sáng nay cô bỗng tỉnh dậy trên giường Đinh Tâm Du, còn bị bắt gian tại trận, về sau lại bị cốt truyện thao túng phát triển phần tiếp theo như ngựa hoang thoát cương khiến An Ninh hoảng hốt.
Dù hoạt cảnh phát sinh đã chấm dứt, cô vẫn còn trong trạng thái “Tôi là ai, đây là đâu”.
Bây giờ cô nhìn đồng đội Đinh Tâm Du đã được trấn an, An Ninh không khỏi ngưỡng mộ, chợt nhớ tới một việc.
Cô nói: “Anh…”
An Ninh vốn muốn gọi anh Kỳ, không ngờ Đoàn Lệ ngồi cạnh Kỳ Vô Quá vẫn luôn im lặng bỗng quay sang nhìn cô.
Không biết vì sao, dưới đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng kia, An Ninh lập tức sửa miệng: “Đại ca, tôi phải làm sao đây?”
Kỳ Vô Quá lại không thấy gì khác thường, chỉ biết cảm khái thanh niên thời giờ cứ mở miệng là lại đại ca, nghe mãi cũng thấy ngại.
“Sao? Cô cũng đâu mang quỷ thai?”
An Ninh mặt như đưa đám, nói: “Bây giờ quỷ thai biến thành bùa hộ mệnh, tôi lại càng dễ gặp nguy hiểm.”
Cố Vân tiếp lời: “Vừa rồi trong hoạt cảnh cốt truyện, tôi nói muốn đánh chết gã sai vặt này, bảo đảm sự trong sạch cho cô chủ.”
“…”
Đây quả là một cốt truyện ngập sát khí, nhưng cũng rất phù hợp với thiết lập vì để giữ gìn tôn nghiêm gia tộc mà tàn nhẫn độc ác của bà chủ.
Kỳ Vô Quá trầm tư một lát, sau đó nói: “Đương nhiên bây giờ phải gây ra chuyện lớn hơn nữa, thúc đẩy cốt truyện, như vậy mới không rảnh để quan tâm gã sai vặt như cô.”
Người chơi khác mờ mịt nhìn cậu, hoàn toàn không biết còn có chuyện gì có thể lớn hơn việc bắt gian tại giường.
Kỳ Vô Quá không nói nhiều, lấy hôn thư lẫn bát tự sinh thần đập lên bàn, nhìn Cố Vân nghiêm nghị quát lớn: “Mẹ, cái này là sao!”
Hả?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị sức mạnh quen thuộc khống chế cơ thể.
Cố Vân vẫn còn đang nghi hoặc, khuôn mặt đã nhập vai nhân vật: “Con… con tìm thấy thứ này ở đâu?”
Kỳ Vô Quá nói: “Mẹ đừng lảng sang chuyện khác, rõ ràng đây là bát tự sinh thần của con, hôn thư này là sao? Bát tự sinh thần còn lại của ai?”
“Cái này…”
Cố Vân mấp máy miệng, lại không biết nên nói gì để xoa dịu Kỳ Vô Quá.
“Trước đây mẹ không chịu cho con cưới Khả Lâm là vì mẹ đã lén cưới cho con một bà vợ! Thế cô vợ này đang ở đâu!”
“Nó… nó chết rồi.”
“Nếu cô ta chết rồi, vì sao con vẫn không thể cưới người khác?”
Kỳ Vô Quá càng lúc càng hung dữ, Cố Vân tái mặt không biết nên giải thích thế nào.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, nói: “Nếu mẹ không giải thích được, vậy bây giờ con sẽ ra ngoài mang một đứa con dâu về cho mẹ, thỏa mãn giấc mộng được bồng cháu thay mẹ luôn!”
Nói xong, Kỳ Vô Quá xoay người định rời đi.
Cố Vân đập mạnh bàn, lớn tiếng quát: “Thằng trời đánh! Nếu không vì muốn bảo vệ cái mạng quèn của mày, sao tao có thể tổ chức âm hôn cho mày được!”
Cái gì? Âm hôn?
Tất cả ánh mắt người chơi đều đổ dồn vào Kỳ Vô Quá, cậu chủ không chỉ có chín cô vợ lẽ mà còn có âm hôn, đúng là cuộc sống phong phú.
Ngụy Kiệt nói: “Chẳng lẽ mợ cả mà cậu nhắc đến trước đó là đối tượng âm hôn của cậu?”
Hắn vừa nói xong, mọi người mới nhận ra hoạt cảnh phát sinh đã truyền đạt xong thông tin.
Kỳ Vô Quá quay người trở về ngồi xuống bàn.
Cố Vân xoa bàn tay bị nắm đến phát đau, nói: “Anh… kết âm hôn?”
“Ừ.” Kỳ Vô Quá gật đầu, “Được rồi, bây giờ cốt truyện đã được thúc đẩy đến đoạn phiền hơn, cậu chủ phát hiện chấm dứt sự kiện âm hôn, bà chủ sứt đầu mẻ trán, chắc chắn sẽ không rảnh đánh chết gã sai vặt.”
“…” An Ninh nhìn Kỳ Vô Quá, lại nhìn hôn thư trên bàn, ấp úng hỏi: “Thì ra trò chơi này chơi như vậy ư?”
Đối với câu hỏi của người chơi mới, trừ Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ ra, tất cả những người chơi nhiều kinh nghiệm khác đều chỉ muốn điên cuồng lắc đầu nói không phải, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy cách chơi như vậy.
Kỳ Vô Quá hồn nhiên không hề hay biết suy nghĩ của mọi người, cậu đổ giấy trong hôn thư ra bàn, nói: “Tạm thời có thể thấy chủ tuyến liên quan tới âm hôn, sau khi thăm dò rõ ràng hẳn sẽ được qua cửa.”
Đinh Tâm Du đột nhiên chỉ vào bụng mình, nói: “Anh nói xem, liệu quỷ thai cũng có liên quan tới âm hôn hay không, có khi nào là con vợ quỷ của anh.”
Nói tới đây, sắc mặt Kỳ Vô Quá bỗng xấu đi.
Thiết lập của cậu chủ quá thảm, từng bà vợ lẽ đều cắm sừng cho gã thì thôi, đến vợ quỷ cũng cắm sừng, ai nghe cũng phải rơi lệ thay gã.
Kỳ Vô Quá im lặng một lát, nói: “Là vợ quỷ của nhân vật, không phải tôi.”
Cậu không đợi người khác nói tiếp, lập tức chuyển sang đề tài khác: “Tôi cảm thấy chuyện kế tiếp có thể sẽ đến tay bà vú của cậu chủ.”
Trong cốt truyện, nhân vật bà chủ do Cố Vân thủ vai biết hết mọi chuyện, nhưng người chơi Cố Vân lại không biết, hoạt cảnh cốt truyện cũng sẽ không truyền phát thông tin mọi lúc mọi nơi, cho nên toàn bộ manh mối sẽ đổ lên đầu bà vú.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Kỳ Vô Quá vừa nhắc đến bà ta, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Nhiệm vụ mở cửa tất nhiên vẫn giao cho nha hoàn Ngụy Kiệt.
Người đi tới là bà vú, trước khi bà ta đi vào, mọi người đã chuẩn bị sẵn, trừ Cố Vân, Kỳ Vô Quá và Đinh Tâm Du, những người khác đều đứng lên lùi ra sau.
Cố Vân hỏi: “Có chuyện gì?”
Bà vú nói: “Thưa bà, vị đại sư trước đó tôi nhờ người đi mời đã tới, bà mau cho cậu chủ qua đó, không thể để đại sư đợi lâu.”
Cố Vân hơi ngạc nhiên, cô nhìn về phía Kỳ Vô Quá.
Hiện tại cô vốn không nắm giữ quá nhiều thông tin về câu chuyện của bà chủ, vậy đại sư từ đâu ra đây?
Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu với cô, sau đó đứng dậy nói: “Chúng tôi sẽ tới ngay.”
Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ và Cố Vân đi theo sau bà vú tới sảnh chính, còn thiết lập của nhóm Đinh Tâm Du chỉ có thể ở lại viện.
Vốn Đoàn Lệ không thể qua, nhưng Kỳ Vô Quá đã xuất sắc diễn tròn vai một cậu chủ bị sắc đẹp dụ hoặc, dưới sự ngang ngược vô lý của cậu, Đoàn Lệ có thể cùng đi tới ngoài sảnh.
Khi Kỳ Vô Quá bước vào sảnh, bước chân đột nhiên dừng lại.
Bên trong có một người đàn ông thoạt trông cổ quái đang ngồi.
Người nọ mặc trường bào đơn giản màu xám, nhìn không giống thiên sư chút nào.
Điều khiến người ta không khỏi tò mò là mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ nọ được khắc từ gỗ, màu tối gần ngả sang đen.
Bên trên không có quá nhiều hoa văn phức tạp, chỉ có vài khe hở chỗ mắt và miệng, loại cảm giác kỳ lạ này càng khiến hắn khác hẳn so với thiên sư chính gốc.
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, luôn cảm thấy người này có chỗ bất thường, lại không biết bất thường ở đâu.
Mãi tới khi bà vú phát hiện thái độ của Kỳ Vô Quá mới kéo cậu lại, nói: “Thưa cậu, xin đừng thất lễ trước mặt đại sư.”
Kỳ Vô Quá còn chưa nói gì, người đàn ông đã đứng lên, nói: “Không sao, ngồi xuống rồi nói.”
Giọng của hắn vọng ra từ sau lớp mặt nạ, vừa nặng nề vừa khàn khàn, giống hệt giấy nhám chà lên dây thanh quản.
Kỳ Vô Quá lại nhìn qua, gã đàn ông nhạy bén bắt được tầm mắt cậu, nghiêng đầu nhìn qua.
Hắn hỏi: “Cậu chủ có hứng thú với mặt nạ của tôi lắm à?”
Bà vú bên này rất sốt ruột, đứng phía sau nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, đừng thất lễ.”
Kỳ Vô Quá lại cười nói: “Khá hứng thú.”
Thiên sư nói: “Mặt tôi từng bị thương, sợ sẽ dọa người khác nên dùng mặt nạ che lại.”
Rõ ràng tên thiên sư kỳ lạ này ngập tràn khí chất xa cách lại quỷ dị.
Khi trả lời câu hỏi của Kỳ Vô Quá, tuy giọng lạnh nhạt nhưng vẫn hỏi gì đáp nấy.
Kỳ Vô Quá còn muốn nói thêm, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị nắm chặt.
Cậu nghiêng đầu nhìn Đoàn Lệ cau mày quan sát cậu.
“Đừng thất lễ.”
Câu này qua miệng bà vú là khuyên nhủ, vào miệng Đoàn Lệ dường như lại mang ý khác.
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, tạm thời dằn cơn hứng thú với tên thiên sư cổ quái, đi đến một bên ngồi xuống
***************
Lảm nhảm: Móa chương này nó dài quá thể :^(