Khuôn mặt Kỳ Vô Quá chợt cứng đờ, cậu nhìn Đoàn Lệ cười gượng, nói: “Nếu tôi nói đây là hoạt cảnh cốt truyện, anh có nghĩ câu giải thích này được chấp nhận không?”
Đoàn Lệ lạnh lùng không nói gì, nhưng cốt truyện của Ngụy Kiệt vẫn chưa hết, vào thời khắc mấu chốt này, hắn phát ra tiếng hét chói tai đầy quỷ dị như một con vịt đực bị siết cổ.
“Á!”
Kỳ Vô Quá quay lại, thấy Ngụy Kiệt túm chăn che lên ngực mình, tỏ ra yểu điệu ngại ngùng.
Cậu chỉ thấy huyệt thái dương đập thình thịch, cảnh này đã đánh sâu vào ranh giới thẩm mỹ của cậu.
Lông ngực người anh em Ngụy Kiệt sắp ngang với chòm lông dưới bụng dê rồi, có gì đẹp mà che?
Khuôn mặt Kỳ Vô Quá lại càng vặn vẹo, tuy biết Ngụy Kiệt bị cốt truyện khống chế, cậu vẫn muốn nói hắn câm miệng.
“Im mồm.”
Không ngờ Kỳ Vô Quá còn chưa lên tiếng đã nghe Đoàn Lệ lạnh lùng nói.
Hắn vừa dứt lời, tiếng hét chói tai của Ngụy Kiệt đột nhiên im bặt.
Kỳ Vô Quá vốn tưởng cốt truyện đã kết thúc, đang định nói gì đó, lại thấy Ngụy Kiệt bọc chăn bổ nhào xuống giường.
Hắn định ôm chặt đùi Đoàn Lệ, nhưng Đoàn Lệ phản ứng cực nhanh, lùi thẳng về phía sau.
Ngụy Kiệt mất đi trọng tâm, cơ thể bọc trong chăn không tiện hành động, đầu cứ vậy đập thẳng xuống đất.
Nhưng cốt truyện không dễ dàng buông tha cho hắn, Ngụy Kiệt giãy giụa bò về phía trước, một tay túm chặt ống quần Đoàn Lệ.
“Mợ chín, tôi… tôi thật lòng với cậu chủ, chỉ muốn được gia nhập với mọi người…”
Lời thoại cẩu huyết khiến hàm răng Kỳ Vô Quá rợn lên, cậu không biết có phải boss chính không gian này xem nhiều phim ba xu quá hay không mà bày lắm trò như vậy.
Dường như sức chịu đựng của Đoàn Lệ đã tới giới hạn, chỉ thấy hắn giơ tay, quyết đoán bổ lên cổ Ngụy Kiệt.
Cuối cùng màn kịch khôi hài đã tạm thời hạ màn.
Kỳ Vô Quá bóp trán, ngồi dậy đi xuống giường.
Cũng may cốt truyện còn chưa vô liêm sỉ tới mức ép Kỳ Vô Quá cởi sạch quần áo, cậu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ hoàn chỉnh.
Kỳ Vô Quá nói: “Chờ tôi thay quần áo rồi ra ngoài nói chuyện.”
Thiên sư thần bí gật đầu đi ra ngoài, Đoàn Lệ vẫn đứng im đó không cử động.
Ngay khi Kỳ Vô Quá cho rằng hắn muốn ở lại, định nói gì đó thì thấy Đoàn Lệ khom lưng bọc kín Ngụy Kiệt, sau đó kéo lê hắn ra ngoài.
Khi kéo đến ngạch cửa, Kỳ Vô Quá hoảng hốt nghe thấy tiếng đầu Ngụy Kiệt đập mạnh vào gỗ.
Ui.
Thảm.
Kỳ Vô Quá cảm thấy những chuyện xảy ra sáng nay có vẻ đã chọc tới giới hạn của Đoàn Lệ.
Cũng may hắn vẫn giữ lý trí, chỉ xả giận một chút lên cái thớt Ngụy Kiệt, còn con cá thì có thể tưởng tượng ra là ai.
Trong lòng Kỳ Vô Quá thầm mặc niệm cho boss không gian, sau đó thay đồ đi ra ngoài.
Cả ba ngồi xuống bàn đá trong viện, còn Ngụy Kiệt lẻ loi ôm chăn rúc vào góc.
Kỳ Vô Quá rót cho Đoàn Lệ ly trà, cười nói: “Phu nhân đừng giận, tôi cũng chỉ là người bị hại thôi.”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Tôi còn chưa đến mức không nhìn ra.”
Kỳ Vô Quá hơi bất đắc dĩ, cậu biết tuy Đoàn Lệ nói hiểu nhưng trong lòng vẫn không vui.
Chỉ là bây giờ vẫn còn một người lạ ở đây, cậu không tiện dùng cách khác để Đoàn Lệ nguôi giận, một khi đã vậy, cậu nên nói chuyện chính thì hơn.
Kỳ Vô Quá nói: “Thật ra từ chuyện phát sinh mấy hôm trước, tôi đã có thể đoán ra trước đây cô chủ họ Phạm gặp phải chuyện gì.”
Những gì cô chủ họ Phạm gặp phải thật ra đã từng tái diễn rất nhiều lần như một màn hí kịch trong tòa nhà này.
Có lẽ cốt truyện mỗi một bà vợ lẽ bị bắt gian trên giường, mang thai lại bị nhà trai vứt bỏ tự sát đều xảy ra trên người cô chủ họ Phạm.
Cô chủ họ Phạm đã từng có người yêu sắp đính hôn, có lẽ nhà họ Phạm tham tiền, có lẽ người yêu cô sợ hãi quyền thế, nói tóm lại, tiểu thư họ Phạm mang thai đã tự sát chết.
Con quỷ anh kia chính là đứa trẻ ra đời vì cô.
Sở dĩ hôm qua Kỳ Vô Quá hỏi người nhà họ Phạm đã từng ở lại nhà này chưa cũng vì nguyên nhân đó.
Cô chủ họ Phạm hẳn là chết trong viện, vì vậy vong hồn mới quanh quẩn mãi, hơn nữa còn hại chết từng cô vợ lẽ.
Nhưng còn một việc Kỳ Vô Quá nghĩ mãi không ra.
Người thời này rất kiêng kị với vấn đề nọ, nếu trong viện chết nhiều người như vậy thì vì sao sau khi cậu chủ cưới vợ lẽ về vẫn cho bọn họ ở đó? Liệu bà chủ có biết ẩn tình trong đó không? Mà thiên sư nói cho bà chủ vụ âm hôn đóng vai trò gì?
Kỳ Vô Quá nói suy đoán của mình, sau đó nói: “Tôi luôn cảm thấy sự việc của cô chủ họ Phạm không đơn giản.
Đại sư, ông có cách nào tìm được vị thiên sư trước kia không?”
Thiên sư thần bí nhìn cậu, không trả lời câu hỏi mà nói: “Cậu rất thông minh, tôi thích những người thông minh.”
Lời của thiên sư thần bí nghe thì như khích lệ, chỉ là khuôn mặt giấu phía sau mặt nạ gỗ không nhìn ra biểu cảm gì, hơn nữa giọng nói của hắn như bị giấy nhám chà vào, nghe lại càng thêm châm chọc.
“…” Kỳ Vô Quá hoàn toàn không rõ hắn có ý gì, đành hỏi lại lần nữa: “Những việc này thật sự khiến tôi mệt rũ cả người, nếu đại sư có thể giúp tôi giải quyết cô chủ họ Phạm, tôi sẽ rất cảm kích.”
Thiên sư lại cười cổ quái: “Rất cảm kích? Có thưởng gì không?”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, sau đó ngập ngừng nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, chắc ông sẽ không để bụng, nếu nhà này có thứ gì vừa mắt ông thì cứ nói.”
“Tôi không quan tâm mấy thứ đó…”
Thiên sư còn chưa nói xong, một chén trà đột nhiên đập mạnh xuống trước mặt hắn, nước trà hơi sánh ra bên ngoài.
“Xin lỗi, trượt tay.” Đoàn Lệ xin lỗi không mấy thành ý.
Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá nói: “Đầu tiên phải tìm ra xương cốt của cô chủ họ Phạm đã, chuyện về sau tôi có cách giải quyết.”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi đã lờ mờ đoán ra xương cốt cô ta ở đâu rồi, chỉ là không có chứng cứ xác thực, bề trên cũng sẽ không cho tôi đi tìm.”
Thật ra cậu còn biết quá trình hoạt động của trò chơi, khi không có tin tức liên quan, nếu muốn cưỡng chế mở phần cốt truyện tiếp theo sợ sẽ gặp phải không ít trở ngại.
Không cần Kỳ Vô Quá nói nhiều, Đoàn Lệ đã hiểu ý cậu.
Đoàn Lệ nhìn thiên sư, nói: “Đại sư am hiểu thuật bói toán, muốn tìm xương cốt tiểu thư họ Phạm hẳn không khó.”
Có lẽ câu này đã kích phát điều kiện cốt truyện, thiên sư không lải nhải nữa, gật đầu nói: “Quả thật tìm xương cô ta không khó, tôi cần có món đồ tùy thân của cô ta.”
Thiên sư vừa nói xong, Kỳ Vô Quá cảm thấy chuyện tiếp theo hẳn có thể diễn ra suôn sẻ, dù sao nếu tìm được xương cốt tiểu thư họ Phạm, cái chết của cô ta có thể xác minh ngay.
Từ kinh nghiệm qua cửa lần trước, có thể đoán tìm được nguyên nhân cái chết chân chính của tiểu thư họ Phạm sẽ được qua cửa.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, lấy trang sức tân nương trong phòng ra.
Không ngờ thiên sư sau khi cầm trang sức lên thì chỉ sờ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Trang sức này quá mới, không liên quan lắm tới cô chủ họ Phạm.”
Kỳ Vô Quá nghĩ một lát, thấy hắn nói cũng có lý.
Trước đó cậu chủ và cô chủ họ Phạm kết âm hôn, tất nhiên bộ trang sức này không phải là thứ cô ta đeo lúc còn sống.
Tương tự, bộ váy cưới kia cũng thế, nói như vậy, vật phẩm bên người cô chủ họ Phạm chỉ có một.
Yếm.
Nha hoàn đã từng nói trên yếm có vết bục chỉ, chứng minh nó đã từng được sử dụng một thời gian, không phải được thêu ngay sau khi cô chủ họ Phạm qua đời.
Từ lần yếm xuất hiện trong phòng Đoàn Lệ, hắn đã tìm cái hộp bỏ vào trong, hơn nữa dán một lá bùa bên ngoài.
Đoàn Lệ nói: “Phiền cậu đi lấy chiếc yếm kia tới được không?”
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, không nói gì thêm, gật đầu đứng dậy rời đi.
Khi cậu quay về, cảnh tượng trong viện đã thay đổi một chút.
Ngụy Kiệt nằm trên đất đã biến mất, Đoàn Lệ và thiên sư ngồi đối diện nhau, tầm mắt hai người đều nhìn vào chén trà trên tay.
Từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào một cuộn tranh tĩnh.
Thậm chí Kỳ Vô Quá bắt đầu nghi ngờ có phải hai người này từ lúc cậu rời đi liền không nói gì, không làm gì hết.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Đoàn Lệ, đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn.
“Ngụy Kiệt đâu?”
Đoàn Lệ nâng mắt nhìn cậu: “Đã tỉnh, đi rồi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Bình tĩnh thật đấy, cứ vậy đi mất.”
Đoàn Lệ nói: “Tôi đuổi đi.”
“…”
Từ khí thế của Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá có thể tưởng tượng ra tình huống lúc ấy.
Có lẽ Ngụy Kiệt cảm thấy nếu mình còn ở đây sẽ không giữ nổi cái mạng quèn, cho nên vội vã rời đi.
“Bắt đầu thôi.” Thiên sư thần bí nói.
Kỳ Vô Quá vốn định để Đoàn Lệ xé lá bùa ra, dù sao đây là huyền thuật chỉ thiên sư mới am hiểu, không biết tiện tay xé đi có gây ảnh hưởng gì tới đồ bên trong không.
Không ngờ thiên sư thần bí chỉ gảy nhẹ lên, lá bùa lập tức không gió tự cháy, chỉ qua mấy giây đã hóa thành đống tro tàn.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, thấy hắn không tỏ ý gì khác, đến cả lông mày cũng không cau lại.
Thiên sư mở hộp, nhìn thấy đồ bên trong liền dùng tay sờ vào, sau đó nói: “Món này được.”
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo khiến Kỳ Vô Quá càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc thiên sư thần bí có lai lịch như thế nào? Cậu vốn tưởng thiên sư bói toán phải bói bằng mai rùa hoặc quan sát sao đêm, không ngờ hắn lại lấy ra một cái bút.
Hắn giơ tay vẽ vài nét lên yếm, sau khi hoàn thành, trên yếm dần có sương đen ngưng đọng lại.
Kỳ Vô Quá có thể nhìn ra nơi chúng bốc lên đều là những nơi thêu chỉ đen.
Quả nhiên chỉ đen dùng được thêu không phải chỉ bình thường mà là tóc như đã đoán.
Làn sương đen vặn vẹo, dần biến thành hình một con chim uyên ương.
Sau khi hình thành, nó thoát khỏi trói buộc bay ra cửa.
Thiên sư đứng dậy, nói: “Mời hai người đi cùng tôi.”
Uyên ương đã bay mất dạng, thiên sư lại nắm rõ đường đi, đôi chân nện bước không hề dừng lại.
Bọn họ nhanh chóng dừng lại trước một cánh cửa.
Phần viện sau cửa Kỳ Vô Quá đã tới, hơn nữa không chỉ có một lần.
Cậu giơ tay đẩy cửa, cả ba đi vào.
Trong viện vẫn không có gì, không có cây, không có giếng, cũng không có chim uyên ương do âm khí tạo thành.
Thiên sư chỉ một lóng tay vào hướng nào đó trong viện, nói: “Xương của cô chủ họ Phạm nằm ở đây.”
Kỳ Vô Quá nhìn nơi ngón tay thiên sư chỉ, không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nơi đó đúng là vị trí của giếng trong sơ lược cốt truyện.
Có thiên sư chỉ dẫn, mọi việc sau đó trở nên suôn sẻ.
Đầu tiên Kỳ Vô Quá đi tìm nhóm Cố Vân, truyền đạt lời thiên sư nói xương của tiểu thư họ Phạm được chôn trong viện cho vợ lẽ.
Bà chủ do Cố Vân thủ vai lập tức kích phát hoạt cảnh cốt truyện.
Bà chủ biến sắc, tức giận mắng người nhà họ Phạm dám làm ra chuyện thất tín bội nghĩa thế này.
Rõ ràng trước đó bà đã nói sau khi tổ chức âm hôn sẽ mang hài cốt cô ta chôn ở phần mộ đã chỉ định.
Phần mộ chỉ định là phần mộ tổ tiên, tuy là âm hôn, nhưng cô chủ họ Phạm cũng coi như vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên sẽ được đưa vào phần mộ tổ tiên.
Trước đây trước khi cử hành nghi thức âm hôn, người nhà họ Phạm sẽ ở trong viện này, tới khi hoàn thành mọi chuyện mới rời đi.
Về sau bà chủ nghe lời thiên sư, lấp giếng, chặt cây, hơn nữa còn sắp xếp cho các bà vợ lẽ vào nơi này ở.
Thiên sư không cần nói nhiều, chỉ cần một câu nếu muốn cậu chủ sống sót thì phải làm như vậy.
Bà chủ lo lắng cho con tất nhiên sẽ hoàn toàn làm theo, không hề nghi ngờ.
Lại sau đó, cậu chủ tỉnh lại, bà chủ cảm động rơi nước mắt, chỉ cảm thấy vị thiên sư kia thật sự linh nghiệm, không nghĩ lại chuyện trước đó nữa.
Nói tới đây, bà chủ đột nhiên nhận ra, nếu vị thiên sư kia không biết gì về chuyện nhà họ Phạm làm thì hiển nhiên không thể thành công được.
Trước đó dưới sự yêu cầu của thiên sư, bọn họ rời khỏi nhà một thời gian, chỉ để người nhà họ Phạm và thiên sư phụ trách âm hôn ở lại xử lý.
Hơn nữa chuyện đưa hài cốt cô chủ họ Phạm vào phần mộ tổ tiên cũng do thiên sư kia xử lý.
Nếu gã không đồng ý, thậm chí chỉ đạo những việc này, sao người nhà họ Phạm có thể trộm hoàn thành?
Cốt truyện tiến hành đến đây, bà chủ đồng ý cho thiếu gia đào giếng.
Sau khi hoạt cảnh cốt truyện trôi qua, Kỳ Vô Quá tìm mấy tên sai vặt cường tráng trong nhà đi vào khu viện hẻo lánh, chuẩn bị đào xương cốt cô chủ họ Phạm ra.
Nhóm sai vặt rất nhanh nhẹn, chỉ qua mấy tiếng, miệng giếng lần nữa xuất hiện trong sân.
Một tên to gan nhảy xuống kiểm tra, nói: “Quả nhiên nơi này có vết xây mới.
Có vết xây mới, vậy mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Thi thể của cô chủ họ Phạm bị xây vào trong giếng.
Cốt truyện mợ cả nhảy giếng không phải ám chỉ cách chết của cô chủ họ Phạm, mà là nơi ở của cô sau khi chết.