Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Tầng ba chỉ có một căn phòng, mặt ngoài của phòng là sân thượng.

Việc đầu tiên Kỳ Vô Quá làm là đẩy cửa sân thượng ra, thói quen của cậu là đặt màn kịch quan trọng ra sau cùng.

Trên nền sân thượng phủ đầy bụi đất, trụi lủi không có gì. Chỉ là khi đến góc tường nơi có ống thoát nước, cậu mới thấy điều bất thường.

Trên miệng cống thoát nước mọc kín rêu xanh, Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống để nhìn chúng cho kỹ.

Đám rêu màu xanh thẫm kia vô cùng mới, chúng mọc từng lớp dày che lấp cả miệng cống, thậm chí còn mọc lan lên cả góc tường.

Nơi này khiến người ta có cảm giác bởi vì mưa xối xả, nước không kịp thoát đi nên mới gây ngập cho sân thượng. Những lúc như thế này, miệng cống thoát nước và chân tường sẽ mọc lên một tầng rêu xanh.

Kỳ Vô Quá lại lấy điện thoại ra, nhìn dự báo thời tiết một chút.

Dòng thông báo trên điện thoại cho thấy thành phố này đã nửa tháng không mưa, ngày nào cũng là trời nắng nóng tới ba mươi mấy độ.

Trong tình huống như vậy, đám rêu hẳn là phải bị sấy khô rồi mới đúng, không thể vẫn còn tươi mới như vậy được.

“Lần trước anh có bảo, cả tòa nhà kia là trận pháp trấn thủy quỷ…”

Đoạn Lệ cũng ngồi xổm xuống, hắn nhìn một lát rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ là từ đám rêu này thì không thể biết được đó là thứ gì.”

Kỳ Vô Quá đứng dậy, cậu không muốn chạm vào đám rêu xanh mơn mởn kia, một là do thấy bẩn, hai là vừa nhìn đã thấy nó bất thường. Cậu cũng phải nhân vật chính thích chui đầu vào chỗ chết như trong phim kinh dị, tất nhiên sẽ không đi động tay động chân.

Căn phòng trên tầng ba không bị khóa, Kỳ Vô Quá đẩy chốt một chút, cửa liền mở ra.

Lúc cửa vừa hé, một thứ mùi không dễ chịu cho lắm đập vào mặt cậu.

Nhưng cũng không thể nói nó là mùi hôi được, nó chỉ là mùi ẩm ướt thường thấy trên mặt nước mà thôi. Thứ mùi này khiến người ta rất dễ liên tưởng đến mùi mốc của quần áo phơi ngoài trời trong những ngày mưa dầm dề.

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, sau đó đi vào.

Cách bày biện của căn phòng này không có gì bất thường, từ cách trang trí có thể thấy đây là phòng cho thanh niên ở, trên tường dán không ít poster.

Kỳ Vô Quá đi tới bên tường, lấy ngón tay quẹt một vết dài trên đó, rất khô ráo.

Cậu quay đầu lại nói: “Tôi còn tưởng chỗ này giống miền Nam đang vào mùa mưa, trên tường sẽ bị nước thấm ướt cơ đấy.”

Đoạn Lệ đi một vòng quanh phòng xem xét, rồi trả lời cậu: “Căn phòng này vô cùng sạch sẽ.”

Kỳ Vô Quá thấy không phát hiện được thêm gì trong phòng này nên đi ra ngoài.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, không còn sớm nữa, ngày mai cả hai còn phải đi mở tiệm, vì thế đi tắm rồi leo lên giường ngủ.

Kỳ Vô Quá nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cảm thấy có lẽ mình bị nghiệp quật không hề nhẹ.

Vừa nãy còn bị Đoạn Lệ nói kháy rằng chất lượng giấc ngủ của cậu rất tốt, bây giờ lại mất ngủ.

Cậu mất ngủ không phải vì trên đầu mình là một căn phòng quỷ dị, chủ tuyến còn chưa bắt đầu, cứ coi như phòng tầng trên rất hung hiểm, thì lúc này cũng chưa chết ai được.

Kỳ Vô Quá ngủ không được, là vì bị ồn ào quấy nhiễu.

Khu biệt thự không có người khác ở, đương nhiên sẽ không phải tạp âm đến từ phía hàng xóm.

Âm thanh này truyền từ trên đỉnh đầu, Kỳ Vô Quá cảm thấy trên đó như có một đống người đang mở tiệc ăn mừng vào giữa đêm.

Một chốc là tiếng đồ dùng ma sát với mặt sàn, chốc khác lại là tiếng bi ve lăn lốc cốc, nhưng âm thanh khiến cậu khó chịu nhất là tiếng móng tay cào vào bề mặt cứng.

Ban đầu cậu còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bị những âm thanh rợn người này đánh thức.

Kỳ Vô Quá nhảy từ trên giường xuống, vô cùng quyết đoán mà đứng dậy mở cửa, sau đó gõ vang căn phòng đối diện mình.

Đoạn Lệ mở cửa rất nhanh, ánh mắt tỉnh táo, thoạt nhìn không giống một kẻ bị đánh thức giữa chừng chút nào.

Kỳ Vô Quá mặt mày ủ rũ nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi là mấy người thiên sư các anh có cách nào khiến cho bọn quỷ yên tĩnh lại được không.”

Đoạn Lệ gật đầu: “Có.”

Đôi mắt của Kỳ Vô Quá sáng lên, cậu nói: “Anh hai, làm ơn làm phước giùm em đi mà!”

Đoạn Lệ đứng gọn sang một bên: “Đổi phòng ngủ.”

Kỳ Vô Quá: “?”

Cuối cùng Kỳ Vô Quá quyết định không chống cự, ôm gối chạy sang phòng Đoạn Lệ để ngủ.

Tuy rằng trong phòng chỉ có một cái giường đôi, nhưng cả hai đều là đàn ông, chung giường chung gối cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.

Không thể không nói, cách này của Đoạn Lệ đúng là hữu hiệu, căn phòng này rất yên tĩnh, không có chút tiếng ồn quấy nhiễu nào.

Lúc Kỳ Vô Quá chìm vào say ngủ, trong não nhảy ra ý nghĩ cuối cùng như vậy.

Sáng ngày thứ hai, Kỳ Vô Quá lại bị Đoạn Lệ gọi dậy.

Khi cậu tỉnh lại thì Đoạn Lệ đã rửa mặt xong xuôi, quần áo chỉnh tề ánh mắt tỉnh táo.

Đoạn Lệ nói: “Lúc nãy tôi lên tầng xem thử, vẫn không có chỗ nào khả nghi, không biết có liên quan gì tới chủ tuyến chưa phát động hay không.”

Kỳ Vô Quá ngồi trên giường, ngẩn người một lúc mới hồi hồn lại, nói: “À, thế buổi tối chỉ có thể ngủ chung với anh thôi.”

Đoạn Lệ không từ chối, chỉ nói: “Đứng dậy đi, sắp muộn giờ rồi.”

Kỳ Vô Quá biết nhiệm vụ nhân vật của hắn là mở tiệm đúng giờ quy định, trò chơi sẽ dùng cách này để khiến tất cả những người chơi đều phải ngồi trên chiếc xe bus.

Thế là cậu cũng không lề mề nữa, rời giường đi rửa mặt.

Khi hai người tới trạm chờ xe bus, lại gặp được Phùng Chân.

Phùng Chân gật đầu chào hỏi, sau đó mở miệng nói: “Tối qua anh ta không về.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Vậy anh ta có gọi điện cho cô không?”

Phùng Chân vừa nghe những câu này, mặt đã trở nên trắng bệch, nói: “Tầm khoảng hơn một giờ sáng nay, tôi có nhận được điện thoại của anh ta, nhưng phía bên kia điện thoại không thấy ai nói gì, chỉ có tiếng gió.”

Dù sao cô cũng là người mới, còn chưa tu luyện đến trình độ bách độc bất xâm như mấy tay lão luyện, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua lại càng sợ hãi.

“Sau đó vì tôi thấy kinh khủng quá nên đã cúp máy.”

Trong lúc trò chuyện thì xe bus tới, cả ba cùng nhau lên xe.

Lộ trình xe chạy không có gì khác với những ngày trước.

Chỉ là vấn nạn kẹt xe hôm nay dường như càng trở nên nghiêm trọng, xe vẫn còn chưa chạy tới cửa hầm mà đã phải giảm tốc độ lại.

Mọi người vốn chỉ cho là do đường hầm vẫn đang thi công xây dựng, phải đến khi tới gần trạm xe đầu tiên, họ mới biết là không phải như vậy.

Nguyên nhân kẹt xe là do có một chiếc xe con nằm ngay giữa đường.

Lối vào đường hầm vốn đã không được rộng, lại vì một chiếc xe con nằm chình ình giữa đường nên dòng xe lưu thông càng chậm chạp.

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy có lẽ vẫn kịp giờ để mở tiệm, liền quay qua nói với Đoạn Lệ: “Chúng ta xuống xem thử đi.”

Hai người cậu đứng ở cửa chuẩn bị xuống xe, Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn Phùng Chân, sắc mặt cô trắng bệch, chắc là cũng đã nhận ra chiếc xe đó.

Chỉ là với ánh mắt né tránh của đối phương, thì hẳn sẽ không xuống xe với bọn họ.

Kỳ Vô Quá sẽ không ép buộc người khác làm chuyện mình không muốn, nhưng vào lúc này, cậu thấy Lộ Mạn Mạn đứng lên.

Lộ Mạn Mạn đi tới, hỏi: “Chiếc xe kia là của chồng Phùng Chân à? Chuyện này hơi phức tạp rồi đây.”

Ngoại trừ Phùng Chân đứng ngoài nhìn, thì những người còn lại đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, họ biết rõ rằng trốn tránh cũng không có tác dụng gì.

Càng nhanh chóng tìm ra chủ tuyến trò chơi, tỷ lệ qua cửa lại càng lớn. Trước khi chủ tuyến được mở ra, tỷ lệ tử vong rất thấp, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Vì vậy những người chơi có mặt ở đây đều quyết định xuống xe.

Người cuối cùng xuống xe là Phùng Chân, tuy cô rất sợ hãi, nhưng so với việc phải ở trên xe cùng một NPC không rõ lai lịch, thì cô thà ở với những người chơi thật sự tồn tại còn hơn.

Sau khi xuống khỏi xe bus, Kỳ Vô Quá đột nhiên thở dài.

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, hỏi: “Sao thế?”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi đang nghĩ xem chúng ta có thể báo cảnh sát được không.”

Đám người chơi còn đang ngó nghiêng chiếc xe quỷ dị nằm giữa đường, suy nghĩ xem nên dùng cách nào để đến gần chiếc xe con màu đen thoạt trông vô cùng xui xẻo kia.

Nhưng sau khi nghe được câu này, tất cả mọi người đều quay đầu về phía Kỳ Vô Quá.

Lộ Mạn Mạn nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Trò chơi này còn chơi được kiểu vậy nữa à? Số điện thoại báo án là mấy?”

Kỳ Vô Quá biết chuyện bùa chú của Đoạn Lệ không nói bừa cho người khác được, cho nên không thể kể với họ về lần qua cửa trước, chỉ có thể nói bừa: “Thói quen gặp chuyện báo cảnh sát thôi.”

Nói xong, cậu móc điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát.

Quả nhiên số điện thoại này không thể kết nối được.

Kỳ Vô Quá cúp điện thoại, cậu nhìn những ánh mắt hoặc mong đợi hoặc im lặng kia, thản nhiên nói: “Không gọi được.”

Nói xong cũng không lề mề nữa mà đi thẳng về phía chiếc xe con.

Xe cứ vậy mà dừng ở giữa đường, ngay cả chìa khóa cũng không rút, cứ như tài xế có chuyện gấp nên phải xuống xe vậy.

Đám người chơi còn đang đứng ở ven đường quan sát tình huống, chỉ thấy Kỳ Vô Quá leo vào trong xe, Đoạn Lệ cũng ngồi xuống ghế phụ cạnh chỗ lái, sau đó hai người kia lái xe đi, con đường bằng phẳng lại thông thoáng như cũ.

“…”

Kỳ Vô Quá bắt gặp ánh mắt của Lộ Mạn Mạn, nói: “Làm cho an toàn thôi, lỡ để giữa đường xảy ra tai nạn nữa thì không tốt.”

Lộ Mạn Mạn nhỏ giọng bàn tán với người đóng vai chủ nhiệm lớp cô là Chu Dũng: “Tôi luôn cảm thấy cậu ta bình tĩnh quá rồi đấy, cứ nhìn cậu ta là tôi lại bắt đầu hoài nghi rằng liệu mình có phải đang ở trong thế giới thực hay không.”

Chu Dũng cười cười: “Nếu suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý đấy.”

Xe đã được chuyển tới chỗ an toàn, ban nãy khi Kỳ Vô Quá lái xe qua đây cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm.

Mọi người lập tức xúm lại, bắt đầu kiểm tra xem chiếc xe có chỗ nào bất thường không.

Phùng Chân nói: “Túi công văn của anh ta còn ở trên xe, nhưng không thấy di động đâu. Chẳng lẽ đêm qua sau khi gọi cho tôi thì gặp chuyện rồi?”

Tưởng Lệ Tuệ thấp giọng nói: “Ở trong không gian này, kẻ gọi điện thoại cho cô chưa chắc đã là người.”

Phùng Chân vừa nghe xong, sắc mặt đã chuyển trắng trong nháy mắt.

Cô lui về sau một bước, nhìn chiếc điện thoại trên xe, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Đám người chơi cũng không rảnh đi an ủi cô mà tập trung làm cho xong việc của mình. Ở nơi lệ quỷ lộng hành như thế này, tất cả mọi người đều phải cố gắng sống sót, nếu người mới không thể nhanh chóng thích ứng, thì sẽ lập tức bị trò chơi đào thải.

Kỳ Vô Quá lật chỗ ngồi của tài xế lên, phát hiện một thứ không bình thường nằm lọt trong khe hở.

Cậu cầm lấy vật thể khô dài màu vàng đó kéo ra ngoài.

“Đây là gì?”

Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ, nói: “Rơm.”

Đoạn Lệ không hề có kinh nghiệm sinh sống ở nông thôn như Kỳ Vô Quá, không biết đến rơm cũng là chuyện bình thường.

Kỳ Vô Quá bóp bóp thứ đồ kia trong tay, sau khi đã xác nhận nó là rơm khô, bóng đèn trong đầu đột nhiên chớp lóe.

Mấy manh mối lộn xộn lúc này đã có thể xâu chuỗi, cậu kéo tay Đoạn Lệ, nói: “Đi theo tôi, tôi biết Đặng Á Hoa ở chỗ nào rồi.”

*********


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui