Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Đây là buổi tối thứ hai Kỳ Vô Quá ở trong không gian của trò chơi, cậu vẫn ngủ không được ngon giấc.

Nhân vật chính trò chơi này dường như là người rất mẫn cảm, trên giường có lắp màn kéo che đi ánh nắng mặt trời.

Bên trong giường được che kín, phần che nắng trên đỉnh đều được bung ra, ánh sáng đèn đường bên ngoài không mảy may lọt vào được tia nào.

Kỳ Vô Quá ngơ ngác nhìn không gian tối đen trong phòng, thầm nghĩ tên này có lẽ là loại chỉ cần có một chút ánh sáng thôi liền không thể ngủ được, nếu không làm sao lại che kín giường đến vậy.

Ban nãy lúc cậu xuống tầng tắm rửa, phát hiện phòng tắm hôm nay sạch sẽ hơn rất nhiều, miệng cống thoát nước không còn tóc, nấm mốc trên trần nhà cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lúc đó Kỳ Vô Quá cảm giác rằng chủ nhân của đôi tay kia có lẽ đã rời đi. Không phải rời khỏi phòng tắm, mà là rời khỏi không gian này.

Bây giờ nằm ở trên giường, cảm giác này càng trở nên rõ ràng.

Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, trong lòng cũng không nhẹ nhõm đi được chút nào, ngược lại càng lúc càng nặng nề hơn.

Trong suy nghĩ của cậu, nội dung chính của truyện có hai khả năng, một là bạn cùng phòng, cái còn lại là câu chuyện nữ sinh ký túc xá số bốn.

Kỳ Vô Quá mong rằng trò chơi sẽ nghiêng về nữ sinh ký túc xá, cậu cảm thấy nếu nghiêng về phía bạn cùng phòng sẽ càng thêm phiền phức, nói đúng hơn là tên Đoạn Lệ này mang lại cảm giác đe dọa rất lớn cho cậu.

Tốt nhất là nên khơi lên bất hòa với hắn.

Nhưng bây giờ cũng không thể làm vậy, mấu chốt để thoát khỏi trò chơi vẫn đang nằm trên người bạn cùng phòng Đoạn Lệ này.

Kỳ Vô Quá thở dài, đầu óc mơ mơ màng màng buồn ngủ như lơ lửng trên chín tầng mây.

Cậu trở người, đổi thành tư thế ngủ sấp, tay vô tình nhét xuống mặt dưới gối.

“?”

Đầu ngón tay của Kỳ Vô Quá chạm phải xúc cảm kỳ lạ, hình như là mấy tờ giấy thì phải?

Cậu ngồi dậy lấy điện thoại bật đèn pin lên, lúc này màn che nắng mới phát huy hết tác dụng, không cần lo ảnh hưởng tới Đoạn Lệ.

Quả nhiên bên trong lớp vải gối là mấy tờ giấy, chính là chỗ giấy đã bị xé khỏi quyển nhật ký kia.

Kỳ Vô Quá mở trang giấy đã được gấp cẩn thận ra, hơi sững sờ.

Mấy con chữ được viết vô cùng lộn xộn, nhìn kỹ một chút, thì thấy trừ phía trên còn có vài hàng chữ có ra hàng ra lối, còn lại những chỗ khác đều chi chít tên Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ Đoạn Lệ Đoạn Lệ Đoạn Lệ…

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, lại vì loại tình yêu biến thành chấp niệm này mà cảm thấy có chút khó thở.

Cậu không hiểu thứ tình cảm mãnh liệt này là thế nào, lại có thể vì một người khác mà trở nên điên cuồng như vậy. Trong quan điểm nhân sinh của Kỳ Vô Quá, có thể chiếm được hay không là nhờ vận may của bản thân, mất đi là do số mệnh, không có cái gì có thể cưỡng cầu.

Kỳ Vô Quá ổn định lại tâm trạng, từ trong đám chữ lộn xộn này tìm được một thông tin có ích.

Quả nhiên vào hôm đó, chủ nhân quyển nhật ký đi tỏ tình với Đoạn Lệ, lấy dũng khí được ăn cả ngã về không. Kết quả lại như trong dự liệu, Đoạn Lệ đã lạnh lùng từ chối cậu ta.

Kỳ Vô Quá lật sang tờ tiếp theo, phía trên vẫn là những con chữ che kín mặt giấy, nhưng nội dung đã khác đi.

Từ “Đoạn Lệ” biến thành “Hãy ở bên tớ”.

Trên tờ giấy này ngoại trừ những dòng chữ như một loại phù chú ra thì không còn bất cứ thông tin nào hữu dụng.

Kỳ Vô Quá lại lật tiếp, một bọc giấy nhỏ rơi xuống.

Cậu mở bọc giấy ra, phát hiện bên trong có một nắm tóc và một chút móng tay vụn. Tóc rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng hai đến ba cm, lại được sắp xếp gọn gàng rồi dùng một sợi dây mỏng cột lại.

Đống tóc này không cần hỏi cũng biết là của Đoạn Lệ.

Cũng không biết chủ nhân quyển nhật ký lấy được chúng bằng cách nào, có lẽ là lén lút theo Đoạn Lệ tới tiệm cắt tóc, còn móng tay thì lục lọi ở trong sọt rác dưới ngăn bàn.

Trên mặt Kỳ Vô Quá treo lên vẻ một lời khó nói hết, vào giờ phút này, cậu cảm thấy mình cứ như một tên biến thái vậy. Tuy rằng chuyện không phải do cậu làm, nhưng bây giờ người đóng vai thanh niên này lại chính là cậu.

Tờ giấy cuối cùng là tờ giải thích công dụng của tóc và móng tay.

Tờ giấy này không viết lộn xộn như những tờ trước, trên đó ghi chép lại một phương pháp thực hiện tà thuật, bắt nguồn từ một quyển sách cổ gia truyền trong nhà nhân vật chính.

Nội dung đại khái là thu thập tóc và móng tay, sau đó đốt thành tro tạo nên hỗn hợp phù chú rồi uống vào bụng, làm liên tục bảy ngày bảy đêm, người kia sẽ luôn ở bên cạnh kẻ thực hiện nghi lễ, đến chết cũng không tách rời.

Ngón tay Kỳ Vô Quá mân mê nắm tóc kia, trầm mặc một lúc lâu.

Nếu như chuyện này xảy ra ở thế giới hiện thực thì đại khái cũng chỉ có thể xem như vọng tưởng mong manh trong lúc cùng đường mà thôi.

Nhưng tình huống lúc này lại khác, đây là trò chơi trốn thoát, lệ quỷ lộng hành, mọi chuyện dù khó tin đến đâu cũng có thể xảy ra.

Thái độ kỳ quái của Đoạn Lệ mấy hôm nay, mười thì có tám chín phần là do phù chú bắt đầu có tác dụng.

Sự tình càng lúc càng trở nên phiền phức, ánh mắt Kỳ Vô Quá rơi vào trên chữ “chết”, Đoạn Lệ lúc này là lấy thân phận người sống trở về, hay là lấy hồn phách trở về?

Nếu như Đoạn Lệ đã chết, chấp nhận hắn đồng nghĩa với việc sẽ bị đẩy vào vực chết sâu thẳm.

Nhưng nếu kiên quyết từ chối, lại làm ra hành động tuyệt tình nào, kết quả chắc cũng chẳng có gì tốt.

Kỳ Vô Quá đem mấy trang giấy bày trên giường xếp lại thật cẩn thận, mặt mày ủ dột ngã xuống giường.

Làm gì để giải sầu? Đi gặp Chu Công chứ còn gì nữa.

Có khi đánh một giấc lại mò ra được cách giải quyết ngay.

Tí tách —— Tí tách ——

Trong không gian đầy những phiền muộn, tiếng nước giọt lần thứ hai vang lên.

Kỳ Vô Quá vốn đã ngủ không được, nghe tiếng nước mưa này lại càng thêm buồn bực.

Âm thanh vang rất gần, gần đến mức như sát bên tai.

Âm thanh này căn bản không phải là tiếng ống nước ngoài ban công rò rỉ, mà là ở ngay trên đỉnh đầu. Đây chắc chắn là tiếng nước nhỏ lên trên tấm màn che nắng.

Kỳ Vô Quá nghe một lát, càng nghe càng phiền não, nóng nảy ngồi dậy định vén tấm rèm lên.

Cậu vừa đưa tay ra chạm vào mép rèm thì đột nhiên ngừng lại.

Đầu ngón tay chạm phải một thứ ướt át lại có chút sền sệt.

Kỳ Vô Quá rụt tay về, đưa tới chóp mũi ngửi một cái, chỉ thấy mùi tanh tưởi bốc lên.

Máu?

Kỳ Vô Quá cảm thấy bây giờ không phải lúc để ra ngoài, phần lớn mấy nhân vật tép riu trong phim kinh dị đều chết vì không kiểm soát được lòng hiếu kỳ của mình.

Cậu xé một tờ giấy, lau lau đầu ngón tay rồi nằm trở lại giường.

Kỳ Vô Quá nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, đem giọt nước mưa kỳ quái này thành âm thanh hỗ trợ nhập mộng, vừa ngủ vừa đếm, hiệu quả rất tốt.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ như vậy.

Sáng hôm sau Kỳ Vô Quá lần thứ hai ngủ quên, lúc thức dậy ký túc xá đã không còn một bóng người.

Cậu không xuống giường ngay mà vạch rèm ra, lại kiểm tra đỉnh màn, ngoại trừ bụi ra thì không còn gì khác.

Không có vết nước cũng không có vết máu, ngay cả tờ giấy vứt bên gối kia cũng trở nên trắng tinh sạch sẽ, không có dấu máu bị chùi đi.

Kết quả này không ngoài dự liệu, chẳng qua chỉ là ảnh hưởng tới ngũ giác mà thôi, cũng không phải máu thật.

Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn giường đối diện một cái, vẫn sạch sẽ như cũ, tựa như không có ai từng nằm lên đó.

Laptop trên bàn học mở ra, quần áo Đoạn Lệ thay ngày hôm qua không được đem đi giặt mà vẫn còn vắt trên ghế.

Kỳ Vô Quá đi tới, cầm quần áo lên nhìn một chút, phát hiện trên vạt áo có một vết màu trắng. Từ cảm giác sờ lên có thể đoán đó hẳn là vôi quét tường.

Cậu thả đống đồ xuống, liếc mắt nhìn máy vi tính, trên đó là tin tức liên quan tới vụ tai nạn xe cộ liên hoàn.

Lúc Kỳ Vô Quá rửa mặt xong xuôi rồi trở về ký túc xá, Đoạn Lệ vẫn chưa có quay lại.

Kỳ Vô Quá chần chừ một lát, quyết định ngồi xuống bàn Đoạn Lệ bắt đầu xem tin tức.

Cậu mở đề mục đưa tin về vụ tai nạn xe, viết rằng các hành động cứu viện đã kết thúc, đường được thông xe trở lại.

Một ngày đã trôi qua, trên mạng càng có nhiều hình ảnh HD được tung ra kèm theo không ít bình luận, nhiều tài khoản mạng còn đăng lên những đoạn phim máu me không được làm mờ.

Kỳ Vô Quá đang xem đến nhập tâm, điện thoại di động của cậu lại reo lên, trên màn hình hiện tên người gọi là Trịnh Hoa.

Cậu ngừng lại một chút mới nhận cuộc gọi.

“Alo, Trịnh Hoa, các cậu không sao chứ?”

“Hả? Bọn tớ thì có thể có chuyện gì?”

Âm thanh bên kia rất bình thường, trong đó còn có thể nghe ra sự nghi hoặc của người gọi.

Kỳ Vô Quá nói: “Vụ tai nạn xe cộ kia, tớ thấy chiếc xe của các cậu trong tin tức.”

“Cậu là nói chuyện này à, bọn tớ không sao, sau khi tới đường cao tốc đã dừng lại đổi qua đi xe bus tới chỗ du lịch rồi.”

Trịnh Hoa giải thích nghe rất hợp tình hợp lý, Kỳ Vô Quá lại nói: “Không sao là tốt rồi.”

“Vô Quá, tớ có chuyện cần nói với cậu, cậu bình tĩnh chút…”

“Ừ”

“Đoạn Lệ… gặp nạn rồi.”

Không chờ Kỳ Vô Quá kịp phản ứng, Trịnh Hoa phía bên kia đã cằn nhằn nói tiếp.

“Tớ lấy được tin từ chỗ người phụ trách, xác nhận Đoạn Lệ đã lên máy bay… Cậu, cậu đừng quá khó chịu, tớ thật ra luôn biết cậu có ý với Đoạn Lệ.”

Biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá hơi thay đổi, tên Trịnh Hoa này thế mà lại biết đến tình cảm của nhân vật chính trong trò chơi ư?

“Tớ không sao đâu.”

Trên mặt Kỳ Vô Quá không có biểu hiện gì, trong giọng lại mang theo sự khổ sở khó chịu, kỹ năng biểu diễn đạt tới đỉnh cao.

Trịnh Hoa phía bên kia điện thoại càng căng thẳng hơn, nói: “Nếu không thì vậy đi, tớ và Ngô Uy sẽ lập tức trở về với cậu…”

“Ngô Uy?”

Trịnh Hoa quay về với cậu thì còn hiểu được, chứ Ngô Uy từ trước tới nay luôn bất hòa với cậu thì sao có thể?

Trịnh Hoa cũng nghe ra nghi vấn của Kỳ Vô Quá, nói: “Ngô Uy hắn chỉ là độc miệng thôi, Đoạn Lệ là bạn cùng phòng của chúng ta, vào lúc này sẽ không vì mâu thuẫn mà náo loạn.”

Không đợi Kỳ Vô Quá nói tiếp, Trịnh Hoa lại tiếp tục: “Bọn tớ quay về với cậu có được không?”

Trong không gian dường như vang lên tiếng Ngô Uy.

“Quay về với cậu có được không?”

Kỳ Vô Quá nghe thấy âm thanh quỷ dị trong loa, ánh mắt lại đặt lên màn hình máy tính.

Đó là một tấm ảnh mạng, không được làm mờ, vô cùng tanh mùi máu.

Trong tấm ảnh là một chiếc xe thương vụ màu trắng, vận may của nó dường như đã cạn kiệt, nằm lọt thỏm trong những chiếc xe tải cỡ lớn.

Lúc bị xe tải mấy chục tấn húc vào, chiếc xe thương vụ vốn dài bốn, năm mét liền bị ép thành chưa tới một mét. Trong tình huống như vậy, người trong xe không còn ai có thể sống sót.

Tên cư dân mạng này lá gan rất lớn, hơn nữa còn là kẻ không có đạo đức, chụp bức ảnh kiểu này không chỉ có một tấm.

Hình ảnh kế tiếp chụp tài xế bị một đống sắt vụn kẹp ở bên trong, đầu nghiêng sang một bên, rõ ràng là đã tắt thở. Tay hắn vô lực thõng xuống, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động.

Trên mặt tài xế bị máu che phủ hoàn toàn, không thể thấy rõ được dung mạo.

Nhưng Kỳ Vô Quá lại biết người kia là ai, quần áo trên người hắn giống quần áo lúc Trịnh Hoa rời đi y như đúc, điện thoại cũng tương tự như điện thoại của cậu ta.

Người ngồi kế bên tài xế không thắt dây an toàn, nửa người trên phá vỡ kính chắn gió lao ra trước mui xe, hiển nhiên cũng đã chết.

Người này, là Ngô Uy.

Kỳ Vô Quá xem xong mấy tấm ảnh này liền thở dài.

Âm thanh trong di động vẫn chưa ngừng lại.

“Bọn tớ quay về với cậu có được không? Được không?”

Kỳ Vô Quá rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Không cần, tớ muốn ở một mình.”

*********


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui