Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Lúc Kỳ Vô Quá trở về tới trọ, vừa hay đụng phải chủ trọ đang cong mông nằm trên mặt đất quét tước dọn dẹp.

Cách anh ta quét dọn chăm chú tới mức cực đoan, thậm chí trông như đang tự làm khó mình.

Buổi sáng lúc quét dọn cậu cũng chỉ lau qua một lần mà thôi.

Thập Nhất lúc này bày ra một cái chậu, quỳ trên mặt đất dùng giẻ cẩn thận lau sạch từng khe hở một.

Lúc Kỳ Vô Quá đến gần cửa còn thấy đối phương quỳ rạp dưới sàn nhà, cẩn thận nhìn xem trên sàn nhà còn bụi hay không.

Hai người cứ đứng vậy quan sát thêm vài phút thông qua cửa sổ sát đất, chỉ thấy Thập Nhất này rất cổ quái.

Đoạn Lệ nói: “Thật ra như vậy mới được xem là bệnh thích sạch sẽ.”

“Thế cỡ như anh là thích sạch sẽ bình thường đúng không?” Kỳ Vô Quá cười như không cười liếc đối phương một cái.

“Nhưng mà.” Kỳ Vô Quá hơi dừng lại, “Nếu nói anh ta có bệnh thích sạch sẽ, còn không bằng nói là đang tìm việc làm để khỏi rảnh tay.”

Thập Nhất chắc chắn không mắc bệnh sạch sẽ, bằng không chiếc xe máy kéo đậu trước cửa kia sẽ không bẩn tới như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hành động của hắn giống hệt như nhóm Mã San San đã nói, cần mẫn quá đáng.

Chăm chỉ tới mức không bình thường.

Kỳ Vô Quá cảm thán một câu: “Thân là ông chủ mà chăm chỉ như vậy, nhân viên lâm thời như tôi đúng là đáng xấu hổ.”

Cậu nói xong liền đẩy cửa đi vào.

Thập Nhất quay đầu nhìn, Kỳ Vô Quá thấy thế, lễ phép hỏi thăm một chút: “Ông chủ đang làm việc à, có chuyện gì cần tôi giúp không?”

Sự thật chứng minh, vạ sinh ra từ miệng.

Thập Nhất nói: “Cậu lên tầng hai quét dọn phòng tắm đi.”

“Hả?” Kỳ Vô Quá phản ứng rất nhanh, dựa vào kinh nghiệm lẩn việc nhanh như chạch, trong nháy mắt đã tìm được cớ, “Không được đâu, bây giờ khách đều đang nghỉ ngơi, sao chúng ta có thể quấy rầy họ.”

Dường như Thập Nhất bị lý do này thuyết phục, nói: “Vậy cậu đi xử lý thùng rác trong trọ là được, bây giờ mùa hè muỗi nhiều, rác phải đổ cho kịp lúc.”

Nói xong, anh ta đứng dậy bước vào trong bếp, hoàn toàn không cho Kỳ Vô Quá cơ hội thứ hai để biện giải.

Kỳ Vô Quá rũ vai, bất đắc dĩ lấy một túi rác lớn màu đen xách lên trên tầng.

Công việc này không tính là quá phiền phức, lấy rác xong cứ mang thẳng tới nơi thu rác dưới tầng một, sau đó chúng sẽ được giúp việc Tiểu Hứa xử lý nốt.

Kỳ Vô Quá lên tầng đi gõ từng cánh cửa, tất cả người chơi đều đang ở trong phòng, bọn họ không như Kỳ Vô Quá, dùng phương pháp gần như vô lại để được cho phép tự do đi vào trong thôn.

Lúc tình huống chưa thể sáng tỏ, NPC có hạ lệnh cấm tốt nhất vẫn nên nghe theo, bằng không sẽ không biết có thể phát động một số điều kiện tử vong nào hay không.

Tất cả mọi người đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, chờ ở trong phòng cũng không nhàn rồi, phần lớn đều đang tìm tòi dấu vết bản thân cùng vai trò nhân vật trong bối cảnh cốt truyện thông qua đồ vật tùy thân và di động lên mạng.

Cốt truyện trò chơi tiến triển đến giai đoạn bây giờ, tất cả người chơi đều xác nhận giả thiết nhân vật có liên quan đến chủ tuyến game.

Chỉ cần thăm dò rõ ràng giả thiết nhân vật mỗi người, chủ tuyến lập tức sẽ phơi bày ra trước mắt.

Sáng nay mới quét tước dọn dẹp xong, rác rưởi trong phòng mọi người cũng không nhiều, mãi tới khi Sử Mạnh Huy đưa thùng rác ra, Kỳ Vô Quá mới cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cậu liếc nhìn đống vỏ đồ ăn vặt ngập tràn thùng rác, hỏi một câu: “Anh động tới đồ ăn vặt trong phòng à?”

Sử Mạnh Huy nói: “Sao thế được, tôi đâu có ngốc, căn phòng này lạ lắm, mấy món ăn vặt này đều là đồ cá nhân của tôi.”

Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu, nhận lấy thùng rác đổ rác vào trong bao.

Chờ đến lúc Sử Mạnh Huy đóng cửa phòng lại, Kỳ Vô Quá mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Tay cậu đeo găng tay cao su công nhân làm vệ sinh thường dùng nên cũng không bận tâm quá nhiều, trực tiếp nhặt một túi đồ ăn vặt lên.

Đó là một túi que cay, chọn que cay làm đồ ăn vặt là điều rất bình thường, nhưng điều không bình thường là ở chỗ, túi que cay này Kỳ Vô Quá đã từng gặp trong tầng hầm.

Kỳ Vô Quá nhớ tới bộ thây khô chết trong hầm kia, trong lòng dâng lên chút dự cảm bất thường.

Cậu cầm lấy túi que cay đưa cho Đoạn Lệ xem: “Anh xem, có phải cái này giống mấy món trong tầng hầm kia không?”

Đoạn Lệ gật đầu: “Trông vỏ thì xem ra là giống nhau, nhưng cũng có thể là Sử Mạnh Huy tự mình mang tới.”

Kỳ Vô Quá càng nghĩ càng thấy lạ, lại gõ gõ cửa phòng Sử Mạnh Huy.

Lúc Sử Mạnh Huy mở cửa, biểu cảm trên mặt hơi xấu, hệt như bị quấy rầy chuyện quan trọng.

Ông ta cau mày, trong giọng nói còn mang theo chút mất kiên nhẫn: “Chuyện gì nữa?”

Kỳ Vô Quá không để ý tới thái độ của đối phương mà hỏi: “Anh có chắc que cay này là do mình mang tới không? Trước đây tôi gặp loại que cay trong hầm thôn rồi.”

Sử Mạnh Huy lại nói: “Chắc chắn 100%, tôi còn có thể lừa cậu vì túi đồ ăn nữa à, que cay này do chính tay tôi lấy ra từ balo hành lý. Cậu bớt ồn ào đi, trong cái game này, que cay xuất hiện giống nhau thì có gì mà lạ.”

Ông ta nói xong, không đợi Kỳ Vô Quá nói tiếp đã đóng sập cửa lại.

Kỳ Vô Quá bị mắng cũng đành nhún vai một cái, sau đó cầm túi rác quay xuống tầng một: “Những điều tôi nên làm cũng đã làm rồi, còn lại đành mặc cho số phận vậy.”

Tuy nói mối quan hệ giữa người chơi với nhau là quan hệ hợp tác, nhưng quan hệ giữa những người xa lạ rốt cuộc chẳng tốt hơn là bao.

Mấy thứ vô căn cứ như trực giác này, giữa người quen với nhau còn chưa chắc đã tin, huống chi là người lạ, không chừng nghe xong còn cảm thấy cậu không có ý tốt.

Chỉ là trực giác của Kỳ Vô Quá từ trước tới nay không hề sai, lần này cũng như vậy.

Sự khác thường của Sử Mạnh Huy đã bộc lộ ra vào giờ cơm tối.

Ông ta ăn phần canh đặt trước mặt mình.

Ăn canh là chuyện bình thường, trên bàn cơm ai cũng có phần canh riêng của mình.

Chẳng qua trước đó Sử Mạnh Huy đã gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn liên quan đến đồ ăn. Ông ta bây giờ lại ăn canh, trông thế nào cũng thấy hơi bất thường.

Càng thêm bất thường là, lúc ăn canh ông ta không kiểm tra, vừa mở nắp đậy ra là ăn luôn.

Tất cả người chơi trên bàn ăn đều đã nhận ra, vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Sử Mạnh Huy.

Kỳ Vô Quá ngồi bên trái Sử Mạnh Huy, hơn nữa vì chuyện trước đó mà càng chú ý hành động của đối phương thêm vài phần.

Ngay khi Sử Mạnh Huy đang chuẩn bị đưa thìa vào trong miệng, Kỳ Vô Quá phát hiện có gì đó trên thìa, theo bản năng ngăn ông ta lại.

“Anh Sử, món canh này có gì đó, anh đừng ăn nữa.”

Động tác của Sử Mạnh Huy hơi dừng lại, lúc này mọi người mới phát hiện có một con sâu nổi lơ lửng trong thìa nước canh kia.

Loại sâu này giống với loại trước kia ông ta gặp phải, trắng trắng mập mập như hút đầy nước canh.

“Không phải chỉ là một con sâu thôi à? Lần trước Tiểu Đặng nói mấy con này có trên nấm dại, là nguyên liệu nấu ăn thuần tự nhiên, bỏ đi phí lắm.”

Nói xong, Sử Mạnh Huy nhét cả cái thìa có lẫn con sâu trắng mập kia vào trong miệng.

Rõ ràng chỉ là một thìa canh có sâu, vậy mà ông ta lại động đậy phần quai hàm, tựa hồ đang nhấm nuốt mỹ vị.

Biểu cảm trên mặt Sử Mạnh Huy khiến mọi người tưởng tượng đến con sâu bị cắn đứt, phần dịch lỏng phun ra trong miệng.

“.…..”

Tức khắc mọi người ở đây không còn ai muốn ăn nữa, nhốn nháo tản đi hết.

Sử Mạnh Huy vẫn ngồi trước bàn, lù lù bất động tiếp tục càn quét chỗ đồ ăn còn lại.

Kỳ Vô Quá nhìn dáng vẻ đó của Sử Mạnh Huy, đôi mày hơi nhíu lại, chỉ là bây giờ không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng tìm ra chủ tuyến trò chơi mà thôi.

Ăn xong bữa tối, Thập Nhất yêu cầu mọi người tiếp tục tham gia buổi cắm trại sám hối.

Nhóm người chơi vẫn duy trì im lặng, lần này người chủ động sám hối là giúp việc Tiểu Hứa.

Lúc buổi sám hối kết thúc, nhóm người chơi đã biết rõ ngày mai Tiểu Hứa sẽ trở thành một bộ thi thể.

Không phải mọi người không biết thông cảm, mà cái chết của NPC xem như cốt truyện trò chơi đã bắt đầu.

Mỗi lần có người chơi mới tham gia, những NPC này sẽ xuất hiện lần nữa, chúng như một chuỗi số liệu lập trình game, không phải là người sống tồn tại thật.

Cho nên, mặc dù biết ngày mai Tiểu Hứa sẽ chết, nhưng mọi người không quá để ý làm gì.

Vào khoảng mười một giờ khuya, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ im lặng đi tới thôn nọ.

Lúc đến sân phơi lúa của thôn, đầu bên kia đã thắp đèn sáng choang. Đương nhiên thôn xóm này vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy, đèn điện không có, thứ soi sáng phần sân là lửa thắp từ đuốc gỗ.

Khắp nơi trên sân đều cắm những ngọn đuốc đang cháy, các thôn dân cũng nâng đuốc trong tay lên.

Chính giữa sân đặt một chiếc bàn nhỏ, phần rơm cuốn nằm ngay giữa bàn, chưa hề được mở ra.

Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h45’, hẳn vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Sau đó, cậu thấy các thôn dân đẩy một chiếc xe cút kít ra từ một ngõ nhỏ.

Trên xe có một thứ gì đó như là da người.

Kỳ Vô Quá nhìn mấy lần vẫn không tin thứ mà mình thấy, cậu quay đầu nhìn Đoạn Lệ.

Không chờ cậu mở miệng, Đoạn Lệ đã nói: “Cậu không nhìn nhầm đâu, là da người.”

Trong chiếc xe đẩy cũ kỹ kia là rất nhiều bộ da người chất đầy lên nhau.

Kỳ Vô Quá đứng ở một nơi bí mật khá cao, trợn mặt há mồm nhìn những thôn dân kia dùng ván gỗ lấy từng tấm da người trên xe xuống, sau đó bày ra quảng trường nhỏ, cũng chính là sân phơi lúa.

Kỳ Vô Quá hoàn hồn, quay sang nói với Đoạn Lệ: “Tôi có một suy đoán, chúng ta đi vòng thử xem.”

Các ngõ ngách trong thôn thông liền với nhau, hai người đi qua đi lại nơi này vài lần là đã quen với đường sá. Dường như lúc này tất cả mọi thôn dân đã tập trung ở sân phơi lúa, cho nên bọn họ nhanh chóng tránh mặt thôn dân, tới trước kho thóc.

Người đứng trước kho thóc vẫn còn rất đông, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ trốn trong một xó để thăm dò tình huống bên kia.

Quả nhiên những tấm da người ban nãy được lấy ra từ kho lúa, xem ra số lượng vẫn còn khá nhiều.

Kỳ Vô Quá nói: “Thôn này đúng là quái quỷ, người ta dùng sân phơi lúa để phơi thóc, đây bọn họ lại dùng để phơi da người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui