28.
“Em nói gì?”
Giọng nói thông qua điện thoại truyền lại đây dường như lạnh đi mâý độ, khiến Trần Ngôn Thanh nhịn không được mà rùng mình.
Cậu thở một hơi thật dài, yếu ớt mở miệng, mặc dù giọng nói không lớn nhưng lại chứa đầy kiên định: “Anh nghe thấy rồi.
Em không muốn nhắc lại.”
Đàm Chính không biết có nghe lọt tai hay không, hắn chỉ dùng một giọng điệu chứa đầy sự tức giận hỏi cậu: “Rốt cuộc là em đang ở đâu? Bây giờ anh đi tìm em.”
“Không cần.” Giọng nói của Trần Ngôn Thanh bình tĩnh đến lạ, một chút phập phồng đều không có.
“Đàm Chính, có rất nhiều lần anh hỏi em, người em yêu là anh hay là Đàm Chính trước đây.
Hiện tại em có thể trả lời anh, con người của em, thật ra tình cảm rất đạm bạc, em sẽ không trao tim mình cho một kẻ không yêu em, cho nên từ đầu đến cuối, em chỉ yêu Đàm Chính của em.
Nhưng mà người ấy đã không còn nữa rồi.
Nếu như sau khi anh mất trí nhớ, dù cho có quên đi em vẫn không thích người khác thì cho dù hơi thở cuối cùng em cũng sẽ nắm lấy không buông, nhưng chúng ta đều biết rằng.
Không có nếu như.”
“Em cho rằng không nói ra thì anh sẽ không tìm được em sao? Em chờ đó!!” Nói xong thì cúp máy.
Với xuất thân cùng năng lực của Đàm Chính, khó có thể nói là lật trời úp đất nhưng muốn tìm một cũng chỉ là chuyện trong phút chốc.
Kim giây đã trôi qua hơn 9000 giây, kim giờ cũng chưa tới 3 mức, Đàm Chính liền tức tốc chạy lại đây.
Cấp dưới báo cho hắn rằng Trần Ngôn Thanh đang ở chỗ Diệp Lệ.
Đam Chính lập tức bùng nổ, cơn tức giận ngập trời dường như có thiêu rụi hết mọi thứ.
Hắn vỗ hai tay lại với nhau, lúc lái xe thì tay nắm vô lăng run rẩy.
Hắn dường như đã quên Diệp Lệ là bác sĩ, hắn lại xe đến bệnh viện mà chưa từng nghĩ đến việc Trần Ngôn Thanh đang bị bệnh hay bị thương, trong đầu chỉ suy nghĩ ngự trị trong đầu là sự phản bội của Trần Ngôn Thanh trong một đêm này.
Lúc hắn đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Diệp Lệ đang đýt cơm cho Trần Ngôn Thanh, cơn tức giận của hắn như dung nham đã được tích tụ đến e cực hạn, sắp nổ tung.
Nhưng tại giây phút tiếp theo, nháy mát bị dập tắt, chỉ còn lại khói đen cuồn cuộn.
Hắn nhìn thấy Trần Ngôn Thanh mặc bộ đồ bệnh nhân, trên tay treo bình truyền nước, tay phải bị băng gạt, gương mặt đó khiến hắn phải suy nghĩ một đêm, vẻ mặt không còn chút máu.
Hắn nhìn đến Trần Ngôn Thanh ăn mặc bệnh nhân phục, trên tay trái đánh điếu bình, tay phải bị sa mang quấn quanh, kia một trương hắn suy nghĩ một ngày một đêm mặt, tái nhợt không hề huyết sắc.
“Em…..” Cổ họng như lửa đốt, hắn khó khăn mở miệng “Bị thương?”
“Đàm Chính.” Không biết là do nhiều điều cần nói lại không biết p, hay là đã nói hết, Trần Ngôn Thanh chỉ gọi tên Đàm Chính, lại không nói thêm câu nào.
Diệp Lệ đút một muỗng cháo trắng vào miệng của Trần Ngôn Thanh xong thì mới nói: “Cánh tay bị chém hai dao, bụng bị đâm một nhát, cũng may là không có nguy hiểm gì.
Lúc đó cậu ấy đang sốt cao, khi tôi chạy đến thì cậu ấy bị hôn mê bất tỉnh do mất máu quá nhiều.
Diệp Lệ đứng dậy cầm hộp cơm đặt ở trên bàn, còn lại là việc của hai người bọn họ, anh là người ngoài cuộc, nói gì cũng không tốt.
Diệp Lệ đã rời đi mà Đàm Chính vẫn ngơ ngác đứng ở đó không nhúc nhích.
Nhìn Trần Ngôn Thanh thật lâu rồi mới đi đến trước giường bệnh, xốc chăn lên, vén lên bộ đồ bệnh nhân thùng thình.
Vùng bụng gợi cảm trước đây giờ quấn rất nhiều băng gạc, sau này còn sẽ để lại một vết sẹo ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, Đàm Chính cầm lòng không đậu mà cúi xuống hôn một cái, sau đó vùi đầu vào cổ của Trần Ngôn Thanh.
Hắn thật sự cảm nhận cơn đau thấu da thấu thịt đến từ trái tim.
“Tại sao lại không nói cho anh biết, là ai làm em bị thương? Chuyện xảy ra khi nào? Anh không đáng để em tín nhiệm à? Khiến em phải tìm Diệp Lệ.”
Lại không biết toàn thân của Trần Ngôn Thanh nằm nơi đó không thể cử động.
Đàm Chính nhỏ hơn Trần Ngôn Thanh 2 tuổi, đôi khi ở trước mặt Trần Ngôn Thanh hắn giống như một đứa nhóc, la lối khóc lóc dùngmánh lới.
Khi gặp chuyện gì khó, hay chuyện buồn nào đó hoặc muốn làm nũng, hắn đều thích vùi đầu vào cổ của Trần Ngôn Thanh.
Rõ ràng đã thích người khác, tại sao vẫn hết lần này đến lần khác cho cậu ảo tưởng chứ, khiến cậu lầm rằng hết thảy đều không có thay đổi.
Trần Ngôn Thanh dùng tay có kim tiêm bình tĩnh đẩy Đàm Chính ra.
“Đàm Chính, anh nếu đã đến thì chúng ta cũng nên giáp mặt nói rõ ràng với nhau.
Em không muốn…”
Đàm Chính cắt ngang lời cậu: “Có phải là cuộc gọi kia không, lúc em gọi cho anh đã bị thương rồi đúng không? Em hỏi anh khi nào về nhà, đó là câu đầu tiên em hỏi.
Lúc ấy em nên nói cho anh biết chuyện em bị thương, nếu biết em bị thương thì cho dù có việc gì cũng sẽ không bỏ mặc em.
Nhưng em lại không nói gì.”
Trần Ngôn Thanh mỉm cười yếu ớt.
“Đúng, nói cho cùng thì em vẫn luôn trách bản thân mình.
Cho nên dù em có chết thật, cũng là do em gieo gió gặt bão.
Đàm Chính, em không có ý trách gì anh, em chỉ là không muốn tiếp tục nữa thôi.”
“Em còn nói không có trách anh.” Đàm Chính quát: “Em là đang trách anh đưa Tiểu Cố đi bệnh viện, trách anh ở cạnh cậu ấy, trách anh không trở về nhà.
Cho nên em tình nguyện chảy máu đến chết cũng không muốn nhờ anh giúp.”
“Nếu em nói cho anh biết mình bị thương thì anh thật sự sẽ bỏ mặc Tiểu Cố để tìm em sao?”
Đàm Chính khựng lại, hắn không có nghĩ đến vấn đề này: “Anh…”.
“Anh xem,” Trần Ngôn Thanh cười “Em cần gì phải tự rước lấy nhục.
Anh trách em không nói cho anh biết, chính là em phải nói như thế nào đây.
Em nói rằng em bị thương rồi, anh có lẽ sẽ không cho là đúng, em bị thương sao có thể so sánh với Tiểu Cố bị chảy máu dạ dày của anh? Nói rằng em sắp chết rồi, Đàm Chính đừng lo lắng cho Tiểu Cố nữa, mau tới cứu em.
Xin lỗi, chút tự tôn còn lại của em không cho phép em nói như vậy.
Lại nói thêm, em nói mình sắp chết rồi, anh sẽ tin sao?”
“Nếu em nói cho anh và chờ anh đến cứu, có lẽ giờ em đã chết rồi.”
Vẻ mặt của Đàm Chính trắng bệch, quỳ gối bên mép giường, không nói nên lời.
“Đàm Chính, có một chuyện em vẫn nghĩ không ra.
Anh nói với em cũng nói với Tiểu Cố lý do từ chối cậu ta là vì không thể sống thiếu em.
Hãy nói cho em biết, sao lại không thể sống thiếu em được chứ? Chân đau đã có bác sĩ, chỉ cần anh muốn thì Tiểu Cố cũng có thể vì anh mà học mát-xa học nấu cơm.
Thiếu em cũng chẳng sao.”
Nghe được lời của Trần Ngôn Thanh, Đàm Chính nhíu mày hỏi: “Hôm đó em cũng ở Duyệt Thịnh?”
Trần Ngôn Thanh lại cười, gật đầu nói: “Ừm, trong nhà WC, các anh hôn nhau thắm thiết, anh nói thích cậu ấy.
Em đều nghe được.”
“Anh không có!!” Đàm Chính nóng lòng giải thích.
“Không có gì, không có hôn môi, hay là không có thích?”
Chỉ một câu, đã khiến Đàm Chính nghẹn họng.
Đây là sự thật, đã là sự thật thì sao có thể còn biện minh? Hắn chỉ có thể trả lời vấn đề vừa rồi của Trần Ngôn Thanh, sau đó lảng sang chuyện khác..