Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn


Mộ Uyển Uyển nhanh chóng rửa sạch tóc và cơ thể, thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Ôn Lâm vẫn ngồi ở sofa trong phòng khách, thấy cô bước ra, mặt anh lại hơi nóng lên lần nữa.

Anh cố giữ bình tĩnh, nói: "Đây là dầu xoa bóp, dùng rất hiệu quả.

Nếu bị bầm, em dùng để xoa sẽ nhanh khỏi."

Mộ Uyển Uyển liếc nhìn lọ dầu đặt trên bàn, không từ chối, cầm lấy rồi bước vào phòng khách.

Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, Ôn Lâm không kìm được đưa tay kéo cổ áo.

Sao tự nhiên lại thấy nóng thế này? Chắc chắn là vì mất điện!

Anh vội vào phòng tắm, lấy nước lạnh dội người.

________________________________________

Sáng hôm sau, khi Mộ Uyển Uyển thức dậy thì Ôn Lâm đã ra ngoài.

Cô không mấy bận tâm, ăn qua loa rồi mang đồ hầm ra ngoài.

Kinh Thành lúc này khá sầm uất, có vài nhà hàng quốc doanh và một vài quán ăn tư nhân, nhưng vẫn còn ít.

Dù chính sách đã nới lỏng, mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn công khai, nên những ai dám mở quán ăn tư nhân lúc này hẳn đều có “chống lưng”.

Mộ Uyển Uyển định thử vận may ở nhà hàng quốc doanh trước.

Tuy nhiên, nhân viên ở đó tỏ thái độ khá khó chịu khi nghe cô nói đến để bán hàng, lập tức xua cô ra ngoài.

Không nản chí, cô quyết định đến một quán tư nhân gần đó.

Quán này chiếm diện tích khá lớn, nằm ở khu vực đông người qua lại, có tấm biển đỏ nổi bật với ba chữ to: Khách Lai Cư.

Cô bước vào sảnh, một nhân viên nam có dáng vẻ sáng sủa chào hỏi với nụ cười tươi: “Chị muốn dùng món gì ạ? Các món trong thực đơn của chúng tôi đều làm được!”

Thái độ phục vụ khá tốt, và cô cũng để ý thấy quán này được dọn dẹp sạch sẽ.

Thực đơn phong phú, nhưng lúc này trong quán lại không có một bóng khách nào.

“Thật ra, tôi không đến để ăn.

Cho tôi hỏi, chủ quán có ở đây không? Tôi muốn bàn một vụ làm ăn.”

Anh nhân viên hơi ngạc nhiên, nhìn cô từ đầu đến chân.

“Chị muốn làm ăn sao? Không đùa đấy chứ?”

Không phải anh coi thường cô, nhưng trông Mộ Uyển Uyển còn khá trẻ, dù xinh đẹp nhưng quần áo bình thường, chẳng giống kiểu người kinh doanh buôn bán.

Mộ Uyển Uyển gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, phiền anh gọi chủ quán giúp tôi.”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào đặc trưng của người miền Nam cộng thêm nét đẹp dịu dàng khiến anh nhân viên đỏ mặt, đồng ý đi gọi chủ quán.

Một lát sau, anh ta trở lại, dẫn theo một người đàn ông trẻ.

“Cô muốn bàn chuyện làm ăn với tôi?”

Người đàn ông trông có vẻ ngạc nhiên.

Anh ta ăn mặc rất chải chuốt, mặc vest chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn với phần lớn mọi người thời đó.

Anh để tóc rẽ ngôi, để lộ vầng trán cao, ngũ quan dù không quá sắc nét nhưng lại rất cân đối.

Đôi kính gọng vàng khiến anh toát lên vẻ trí thức.

Chỉ nhìn một cái, Mộ Uyển Uyển đã biết gia thế người này không hề đơn giản.

Tuy nhiên, cô không hề tỏ vẻ e dè.

Kiếp trước, có thể cô sẽ rụt rè, nhưng giờ đây, khi sống lại, cô tự tin kiếm tiền bằng sức mình, đâu có gì phải thấp kém!

“Đúng vậy.

Tôi làm một ít đồ hầm, muốn hỏi xem anh có hứng thú mua không.

Đây là công thức gia truyền, đảm bảo ăn một lần sẽ muốn ăn thêm!”

Vừa nói, Mộ Uyển Uyển vừa lấy từ giỏ ra một chiếc hộp lớn.

Cô mở nắp, hương thơm từ đồ hầm lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

Mùi thơm ngào ngạt, màu sắc cũng rất bắt mắt khiến anh chủ quán ngẩn người, vô thức nuốt nước bọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui