Anh nhân viên cũng có phản ứng tương tự.
Mộ Uyển Uyển hài lòng với phản ứng của họ, chủ động đề nghị: “Hay là anh thử một chút xem?”
Anh chủ gật đầu.
Một vài miếng đồ hầm được gắp ra cho họ nếm thử.
Cả hai vừa cắn vào thì lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Thời này, nhiều người cũng làm đồ hầm tại nhà, nhưng thường chỉ ướp muối và xì dầu, ăn cũng được nhưng không thể gọi là ngon.
Đồ hầm của Mộ Uyển Uyển lại được nêm nếm bằng công thức độc đáo do chính cô nghiên cứu, có vị ngọt cay hài hòa, cực kỳ hấp dẫn.
Thật lòng, cô phải cảm ơn những nỗ lực trong kiếp trước dành cho Ôn Lâm, nhờ vậy mà cô đã luyện được tay nghề nấu nướng đáng nể.
“Đồ hầm của cô ngon thật đấy! Để tôi tự giới thiệu, tôi là Cư Bách Nhiên.
Mấy món hầm này tôi lấy hết.
Cô định bán với giá bao nhiêu?”
Chỉ cần thử một miếng, Cư Bách Nhiên đã biết đây là món có thể làm ăn lâu dài.
Nếu đưa lên thực đơn, chắc chắn sẽ được khách hàng yêu thích.
“Anh Cư, tôi là Mộ Uyển Uyển.
Tôi bán với giá một đồng hai hào một cân.
Nếu anh đồng ý, tôi có thể cung cấp mỗi ngày khoảng hai mươi cân cho quán.”
Trước đó, cô đã cân nhắc mức giá này.
Thời điểm này, thịt lợn có giá khoảng tám hào một cân, nội tạng còn rẻ hơn.
Sau khi tính toán chi phí gia vị, mỗi cân cô có thể lãi khoảng năm hào.
Với hai mươi cân mỗi ngày, cô sẽ kiếm được mười đồng.
Điều này có nghĩa là gì? Một công nhân làm việc trong nhà máy thời ấy, lương tháng cũng chỉ khoảng bốn đến năm chục đồng, vậy mà cô chỉ cần bán đồ hầm trong vài ngày là đã kiếm được.
Cư Bách Nhiên nghe giá cả, suy nghĩ một chút thấy hợp lý nên đồng ý ngay, lập tức mua hết chỗ đồ hầm Mộ Uyển Uyển mang tới.
Hôm nay cô chỉ mang thử năm cân, Cư Bách Nhiên trả cho cô sáu đồng.
Cô vui vẻ cất số tiền này, đây chính là khoản thu đầu tiên cô tự mình kiếm được.
Sau khi thống nhất thời gian giao hàng ngày hôm sau, Mộ Uyển Uyển rời khỏi quán, rồi đi về phía toà nhà bách hoá để mua thêm đồ.
Nhân lúc có tiền trong tay, Mộ Uyển Uyển định mua chút vải mềm để may áo lót mới, vì áo lót hiện tại của cô đã cũ và sờn.
Vải ở cửa hàng cung cấp thường là loại vải thô, còn ở toà nhà bách hóa thì chất lượng tốt hơn.
Có tiền nên tâm trạng cô phấn chấn, vừa đi vừa ngân nga đến toà nhà.
________________________________________
“ Tâm Tâm, tấm vải này rất hợp với em, làm tôn làn da trắng sáng của em nữa.
Để chị mua tặng em nhé.”
“Không cần đâu, chị Tiểu Như, tấm vải này đắt quá! Em không muốn để chị tốn kém.”
Lâm Huệ Như mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Ôn Tâm và nói: “Em khách sáo với chị làm gì? Chị có mang đủ tiền, em thích gì chị đều mua hết.”
Ôn Tâm càng thêm vui vẻ, thân thiết ôm lấy cánh tay Lâm Huệ Như.
“Em biết chị Tiểu Như là tốt nhất mà!”
Đang vui vẻ, ánh mắt Lâm Huệ Như chợt nhìn thấy Mộ Uyển Uyển bước vào, vẻ tính toán lóe lên trong mắt cô ta.
“ Tâm Tâm, nhìn kìa, đó có phải là Mộ Uyển Uyển không?”
Vừa nghe đến cái tên Mộ Uyển Uyển, Ôn Tâm lập tức cau mày, nhìn theo ánh mắt của Lâm Huệ Như và thấy đúng là Mộ Uyển Uyển thật.
“Không ngờ lại tình cờ gặp cô ta ở đây.
Hay chúng ta qua chào hỏi một tiếng? Anh Ôn Lâm sắp đến, khi nào anh ấy đến, chúng ta có thể cùng nhau dạo chơi.”