Lâm Huệ Như chủ động đề nghị, nhưng Ôn Tâm lại không mấy hào hứng.
“Chị Tiểu Như, đừng làm vậy.
Con nhỏ Mộ Uyển Uyển bám lấy anh trai em như đỉa.
Nếu không phải cô ta ép anh ấy cưới mình, thì chị đã là chị dâu của em rồi.
Một cô thôn nữ thì làm sao xứng với anh em chứ!”
Ôn Tâm rất coi thường Mộ Uyển Uyển.
Nếu không nhờ ông nội thích cô ta mà đưa về Kinh Thành, cô thôn nữ đó chắc cả đời cũng không có cơ hội đặt chân đến đây.
Vì Ôn Lâm cưới cô ta mà gia đình bị mọi người chê cười, bản thân Ôn Tâm cũng không thể ngẩng đầu trước mặt người khác trong khu đại viện.
Lâm Huệ Như xấu hổ cười, rất hưởng thụ lời nói của Ôn Tâm, nhưng cô vẫn dịu dàng nói: “Không chào hỏi thì hơi thất lễ, với lại cô ấy đã là vợ của anh trai em rồi, em nên khách sáo với cô ấy một chút.”
Ôn Tâm bĩu môi, cuối cùng cũng để Lâm Huệ Như kéo mình đến chào hỏi Mộ Uyển Uyển.
Vừa lúc Mộ Uyển Uyển định chọn vải thì bị hai người chặn lại.
“Uyển Uyển, cô cũng đến mua vải à? Tốt quá, để tôi và Tâm Tâm giúp cô chọn nhé!”
Lâm Huệ Như vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng đặc trưng.
Nhưng Mộ Uyển Uyển chỉ đáp lại bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Từ sau vụ ở bệnh viện, Lâm Huệ Như lại cố tìm cách chen vào cuộc sống của cô, đúng là không chịu yên mà.
Trước đây, cô đã ngây ngốc để Lâm Huệ Như khơi gợi, tức giận, làm ầm lên, còn Lâm Huệ Như thì lúc nào cũng đóng vai kẻ vô tội.
Ôn Lâm đã hiểu lầm cô biết bao lần, và cô phải nuốt bao nỗi ấm ức.
Nhưng giờ đây, Mộ Uyển Uyển không còn ngây thơ như trước, và cô cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Ôn Lâm về mình nữa.
Nếu Lâm Huệ Như dám trêu chọc cô, cô sẽ đáp trả ngay!
“Tấm vải này khá hợp với cô, nếu thích, tôi sẽ mua tặng cô nhé.
Thật ra anh Ôn Lâm từng tặng tôi nhiều vải lắm, tôi dùng không hết.
Nếu cô cần, lúc nào rảnh cứ đến nhà tôi lấy, để đó cũng lãng phí.”
Lâm Huệ Như tỏ ra hào hứng, vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay Mộ Uyển Uyển.
Nhưng cô ta chưa kịp chạm vào thì Mộ Uyển Uyển đã lùi mấy bước, giữ khoảng cách với cô.
“Tôi không cần.”
Giọng của Mộ Uyển Uyển lạnh băng, không lộ chút cảm xúc.
Thấy thái độ này, Ôn Tâm lập tức nổi giận.
“Mộ Uyển Uyển, ý chị là gì đây? Chị Tiểu Như có ý tốt mà chị còn trưng bộ mặt này ra là sao?”
“ Tâm Tâm, thôi nào.
Chị biết chắc chắn Uyển Uyển vẫn còn giận chị.
Là lỗi của chị, vì không khỏe đúng lúc, làm phiền đêm tân hôn của cô ấy và anh Ôn Lâm.”
Lâm Huệ Như kéo tay Ôn Tâm, trên gương mặt đầy vẻ áy náy.
Cô ta quay sang Mộ Uyển Uyển, nói: “Uyển Uyển, tất cả là lỗi của tôi.
Chỉ cần cô hết giận, bảo tôi làm gì cũng được.”
Màn kịch này thật sự khiến Mộ Uyển Uyển ghê tởm.
Kiếp này được tái sinh, cô không muốn lãng phí thời gian vào những người không xứng đáng.
Nhưng Lâm Huệ Như đã cố tình chọc vào cô, nếu không cho cô ta một bài học, chắc chắn cô sẽ không thể hả giận!
“Bảo cô làm gì cũng được sao? Đó là cô nói đấy nhé!”
Mộ Uyển Uyển nhếch môi cười, bất ngờ giơ tay tát mạnh hai cái vào mặt Lâm Huệ Như.
Cô ra tay nhanh chóng, đến nỗi Lâm Huệ Như ngây người, hoàn toàn không ngờ tới.
Khi kịp phản ứng lại thì mặt đã bỏng rát, đôi mắt cô ta lóe lên vẻ căm hận, nhưng lại cố ghìm nén cảm xúc và giả vờ rơi nước mắt.