“Lâm Huệ Như, cô không thấy mệt khi suốt ngày diễn trò à?”
Mộ Uyển Uyển cười nhạt, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lâm Huệ Như.
Lâm Huệ Như sững người, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an.
Sao Mộ Uyển Uyển lại trở nên thông minh hơn? Ánh mắt cô ấy cũng khác trước, sắc bén và lạnh lẽo, như thể nhìn thấu tâm tư của cô ta vậy.
“Mộ Uyển Uyển, chị đang làm gì vậy? Sao chị dám đánh chị Tiểu Như? Chị ác độc quá rồi! Chị không biết sức khỏe của chị Tiểu Như kém sao? Chị ấy có muốn bị ốm đâu, chẳng qua hôm đó là bất ngờ thôi.
Dù chị có giận, cũng không được động tay động chân chứ!”
Ôn Tâm tức đến phát run, lập tức che chắn trước mặt Lâm Huệ Như như thể muốn bảo vệ cô ta.
“ Cô nghe rõ rồi đấy, là chính cô ta nói tôi muốn cô ta làm gì cũng được.
Và tôi muốn cô ta bị đánh.”
Mộ Uyển Uyển thản nhiên đáp, không hề tỏ vẻ áy náy.
Ôn Tâm bị nghẹn họng, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đi tới thì lập tức lớn tiếng gọi.
“Anh, mau lại đây! Mộ Uyển Uyển quá đáng lắm! Chị ấy dám đánh chị Tiểu Như, nhỏ nhen ghê gớm! Sao anh lại lấy người như thế làm chị dâu em? Chị ấy chẳng xứng vào nhà ta chút nào, thật là một mụ đàn bà đanh đá!”
Ôn Lâm sải bước tới, thấy dấu tay trên má Lâm Huệ Như, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Lâm Huệ Như trong lòng thầm vui sướng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ rộng lượng nói: “Anh Ôn Lâm, em không sao mà.”
“Không sao đâu chị Tiểu Như, chị tốt quá ấy!” Ôn Tâm bênh vực Lâm Huệ Như.
Ôn Lâm quay lại nhìn Mộ Uyển Uyển, giọng lạnh băng hỏi: “Em thật sự đã đánh Tiểu Như?”
Mộ Uyển Uyển cười khẩy.
“Đúng, là tôi đánh đấy, thì sao?”
“Mộ Uyển Uyển! Bây giờ em phải lập tức xin lỗi Tiểu Như!”
Gương mặt Ôn Lâm lạnh băng, cả người tỏa ra khí lạnh đáng sợ.
Sắc mặt Mộ Uyển Uyển cũng trở nên lạnh lùng, người đàn ông trước mặt đang nghiêm khắc trách mắng cô, hình ảnh ấy khiến cô không khỏi liên tưởng đến những ký ức của kiếp trước.
Lúc đó, những chuyện như thế này xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Lâm Huệ Như cứ cố ý khiêu khích cô, sau đó lại tỏ ra đáng thương như thể cô là kẻ gây sự.
Ôn Lâm thì luôn đứng về phía Lâm Huệ Như, khiến cô càng thêm đau khổ và uất ức, khóc lóc làm ầm lên chỉ khiến Ôn Lâm càng căm ghét cô hơn.
Ngực cô như bị bóp nghẹt lại, cảm giác cay đắng dâng lên.
Kiếp trước, cô đã quá mong chờ và lụy tình Ôn Lâm, để rồi cuối cùng nhận lại toàn là con số không, thậm chí mất cả mạng sống vì anh ta.
Mộ Uyển Uyển đưa tay lên ngực, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô chậm rãi nói từng từ rõ ràng: "Ai thích trêu chọc người khác thì chính người đó rẻ rúng! Tôi đánh cô ta là do cô ta tự chuốc lấy, dựa vào đâu mà bắt tôi phải xin lỗi cô ta?"
"Mộ Uyển Uyển!"
Ôn Lâm không ngờ cô lại có thái độ như vậy, đánh người mà còn không biết hối lỗi.
Mộ Uyển Uyển lạnh lùng liếc anh, sau đó quay qua nhìn thẳng vào Lâm Huệ Như và cảnh cáo: "Cô biết rõ trong lòng mình có ý gì.
Đừng xem tôi như kẻ ngu ngốc! Tốt nhất đừng động đến tôi nữa, nếu không, lần tới sẽ không chỉ là một cái tát đâu!"
Nói xong, Mộ Uyển Uyển quay người rời đi.
Mãi đến khi cô đã đi xa, Ôn Tâm mới bàng hoàng tỉnh lại, giận đến mức nói không ra hơi.
" Chị ta...!Chị ta đúng là đồ chua ngoa! Anh, em đã nói rồi, không thể cưới chị ta được.
Về nhà em sẽ báo lại với mẹ, chị ta đúng là quá đáng!"