Ôn Lâm mím chặt đôi môi, ánh mắt của Mộ Uyển Uyển trước khi rời đi khiến anh có chút khó chịu.
Ánh mắt đó chứa đầy thất vọng và phẫn nộ, một ánh mắt mà trước đây cô chưa bao giờ dành cho anh.
Tuy nhiên, anh không nghĩ mình đã làm sai, dù sao cũng là cô đã ra tay đánh người.
Trong lúc không ai chú ý, khóe môi Lâm Huệ Như nhếch lên một cách kín đáo.
Dù không biết tại sao Mộ Uyển Uyển lại thay đổi đến thế, nhưng cô thấy điều này hoàn toàn có lợi cho mình.
Càng tốt nếu Mộ Uyển Uyển làm ầm ĩ hơn nữa, như thế Ôn Lâm sẽ càng ghét bỏ cô ta.
Người xứng đáng ở bên Ôn Lâm vốn phải là cô ta mới đúng.
Nếu không phải do ông nội Ôn cố ý chen ngang, thì một cô thôn nữ như Mộ Uyển Uyển nào có tư cách gì! Cô đã thích Ôn Lâm bao năm nay, đã đến rất gần với mục tiêu, cuối cùng lại thành công cốc, làm sao cô ta có thể cam lòng! Ôn Lâm là của cô ta, cô ta nhất định sẽ tìm cách giành lại!
________________________________________
Rời khỏi toà nhà bách hóa, Mộ Uyển Uyển bước đi, cảm giác bực bội dần tan biến.
Dù sao cô cũng sẽ sớm ly hôn với Ôn Lâm, chẳng việc gì phải để những người như họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!
Một ý nghĩ thoáng qua, cô quyết định ghé vào chợ đen.
Mặc dù chính sách đã nới lỏng, chợ đen vẫn tồn tại, chủ yếu vì một số mặt hàng không thể bán công khai, và thậm chí đôi khi mua bán ở chợ đen còn dễ dàng hơn.
Cô muốn mua loại vải mềm, và chắc chắn ở chợ đen cũng có bán.
Cô rẽ vào một con ngõ nhỏ, đi vòng qua vài ngã rẽ, cuối cùng cũng đến nơi.
So với dự tính, khu này còn nhộn nhịp hơn, có rất nhiều người bán hàng.
Mộ Uyển Uyển vừa đi dọc các sạp hàng vừa dừng lại mua vài loại gia vị cho việc hầm thịt.
“Chị ơi, chị muốn mua gì? Chị cứ nói, em có đủ hết, còn giảm giá cho chị nữa!”
Đang tìm sạp bán vải thì cô nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng.
Quay lại, cô thấy một cậu thiếu niên mặc quần áo vá chằng chịt, đội mũ, đứng đó.
“Chị đẹp thật đấy!” Cậu thiếu niên vừa nói vừa gãi đầu ngượng ngùng.
Mộ Uyển Uyển mỉm cười: “Miệng ngọt đấy! Chị muốn mua vài xấp vải tốt, em có không?”
“Có chứ, chị gặp đúng người rồi! Em vừa lấy được vài xấp vải đẹp, để em dẫn chị đi xem nhé.”
“Được thôi.”
Cô theo cậu thiếu niên vào một ngõ nhỏ phía sau và vào nhà một hộ dân.
“Đây là nhà em, chị chờ một chút, để em vào trong lấy vải ra cho chị!”
Cậu thiếu niên nhanh nhẹn chạy vào trong nhà và không lâu sau quay lại với vài xấp vải trên tay.
Mộ Uyển Uyển nhìn kỹ, thấy hoa văn khá đẹp, đặc biệt có một tấm lụa mềm mại.
Loại lụa này không được ưa chuộng lúc bấy giờ, nhưng để làm đồ lót thì thoải mái nhất.
“Chị ơi, nếu chị thích tấm này, em bán rẻ cho chị, chỉ sáu đồng thôi!”
Cậu thiếu niên có đôi mắt tinh anh, lập tức nhận ra Mộ Uyển Uyển có vẻ thích tấm vải lụa.
Loại vải này tuy đẹp nhưng lại dễ rách, hầu hết mọi người không chuộng, thấy không đáng tiền bằng mua vải bông.
Cô đang định trả giá thì một bà lão tóc bạc phơ bước ra từ trong nhà.
“Hổ Tử, ai đến nhà vậy?”
“Bà ơi, sao bà lại ra đây? Bác sĩ dặn bệnh của bà chưa khỏi hẳn, bà nên nằm nghỉ trên giường mà!”
Cậu thiếu niên vội vàng đỡ lấy bà lão.
“Bà không sao, uống thuốc vào thấy khỏe nhiều rồi.” Bà lão nhìn sang Mộ Uyển Uyển, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ.