Ôn Lâm đưa tay day trán.
Tống Đình Vũ thở dài một hơi.
“Cậu biết không, đáng lẽ ban đầu không nên nghe lời ông nội.
Giờ cưới rồi, Mộ Uyển Uyển càng chẳng thể buông tha cho cậu.
Cô ta thích cậu không nói, nhưng hiện giờ cậu là đoàn trưởng, cô ta đi theo cậu có một cuộc sống tốt hơn, cô ta sao chịu rời xa cậu để quay về quê?”
“Thôi được rồi, đừng cằn nhằn nữa.
Tôi đến đây là để được yên tĩnh chút thôi.”
Ôn Lâm nhắm mắt, không muốn nghĩ thêm.
Giờ anh chỉ mong khi đơn ly hôn được thông qua, Mộ Uyển Uyển vẫn chưa hối hận.
Anh vốn không định kết hôn, nên nếu ly hôn sẽ không tái hôn nữa.
Khi đó, anh sẽ đưa hết tiền tích góp cho cô như một khoản bồi thường.
Anh không thể ngờ rằng, thực ra Mộ Uyển Uyển còn mong chóng ly hôn hơn anh, và người hối hận cuối cùng lại chính là anh.
________________________________________
Sáng hôm sau, Mộ Uyển Uyển vẫn mang đồ hầm đến tiệm Khách Lai Cư.
Cư Bách Nhiên đã chờ từ lâu, thấy cô lập tức phấn khích.
“Đồng chí Mộ, cô không biết đâu, món đồ hầm của cô rất được yêu thích! Tôi đặt bàn ngoài cửa hàng, mùi thơm lan ra thu hút không biết bao nhiêu người, chẳng mấy chốc đã bán hết sạch.
Những người không mua được còn nói muốn thử nữa, chắc chắn hôm nay cũng có rất nhiều người tới hỏi mua đó!”
Cư Bách Nhiên vô cùng phấn khích.
Anh đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mở quán này, vị trí và trang trí đều rất tốt, nhưng không hiểu sao kinh doanh lại không suôn sẻ, mỗi ngày chỉ có vài khách đến ăn, đang dần bị lỗ.
Nếu tiệm đóng cửa, về nhà chắc chắn anh sẽ bị cười chê.
Cả gia đình anh đều là bậc thầy kinh doanh, đến anh thì lại thất bại.
Nhưng giờ đây, anh nhìn thấy tia hy vọng, và Mộ Uyển Uyển chính là cơ hội ấy.
Món đồ hầm với hương vị tuyệt vời đã thu hút nhiều khách, lâu dần lượng khách của tiệm chắc chắn sẽ tăng lên.
Mộ Uyển Uyển không ngạc nhiên, cô luôn tự tin về tay nghề của mình.
“Đây là đồ hầm cho hôm nay.”
Cư Bách Nhiên không cần cân, trả ngay cho cô hai mươi bốn đồng.
Khi cô chuẩn bị rời đi, anh bất ngờ gọi cô lại.
“Đồng chí Mộ, tôi muốn trao đổi thêm với cô.
Cô có thể chỉ cung cấp món đồ hầm này cho tiệm chúng tôi được không? Cô yên tâm, tôi sẽ nâng giá, không để cô thiệt thòi.
Hai mươi cân, ba mươi đồng, thế nào?”
Cư Bách Nhiên quả là có đầu óc kinh doanh, nếu món đồ hầm này chỉ bán tại tiệm anh ta, chắc chắn sẽ tạo nên điểm khác biệt so với các nhà hàng khác.
Trước đây, Mộ Uyển Uyển từng nghĩ sẽ cung cấp cho nhiều tiệm, nhưng một mình cô không thể làm đủ.
Giá mà Cư Bách Nhiên đưa ra khá cao, và có vẻ rất thành tâm, nên cô suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
“Quá tuyệt! Hôm nay tôi sẽ trả cô theo giá ba mươi đồng.
Ngày mai chúng ta ký hợp đồng, vậy cả hai bên đều được đảm bảo.”
“Được thôi.”
Mộ Uyển Uyển gật đầu, nhận thêm sáu đồng rồi trở về nhà.
Ôn Lâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy cô vào liền đứng dậy nói: “Kết quả kiểm tra sức khỏe của ông nội đã có, ông phát hiện có chút vấn đề ở dạ dày nên đang nhập viện rồi.
Ông muốn gặp em, anh sẽ đưa em đi.”
Tim Mộ Uyển Uyển thắt lại.
Lẽ nào cô đã phát hiện muộn sao?
Cô vội vàng hỏi: “Ông nội thế nào rồi? Dạ dày của ông có vấn đề gì vậy?”
“Em đừng lo.
Ông không sao cả.
Bác sĩ nói ông có một khối u ở dạ dày, may mắn là u lành tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ rồi dưỡng bệnh một thời gian là ổn.”