Nghe vậy, Mộ Uyển Uyển thở phào.
Nếu phẫu thuật kịp thời, ông nội sẽ không phải đối mặt với căn bệnh ung thư dạ dày như kiếp trước.
“Anh đưa em đến bệnh viện ngay đi.”
Ôn Lâm gật đầu, đạp xe đưa cô tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ông nội Ôn ngồi nghiêm mặt.
Bên cạnh ông là Ôn Tâm và một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái – mẹ của Ôn Lâm và Ôn Tâm, Tống Mỹ Quyên.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ông nội Ôn nhìn ra và thấy Mộ Uyển Uyển với vẻ lo lắng bước vào, ông nở nụ cười.
“Uyển Uyển!”
“Ông nội, ông thấy trong người sao rồi?”
Cô tiến tới giường hỏi.
“Ông không sao cả.
Nhờ có cháu thúc giục đi kiểm tra, nếu không thì ông già này có thể bệnh còn nặng hơn nữa!”
Ông đã nghe bác sĩ nói, nếu không kiểm tra sớm, khối u lành tính này có thể phát triển thành ác tính, thậm chí dẫn đến ung thư.
Ông nghe mà giật mình.
“Ông nội à, là ông trời phù hộ cho ông đó.
Ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Lời nói ngọt ngào của cô khiến ông nội Ôn càng thêm vui vẻ.
Ôn Tâm bên cạnh không nhịn được, lẩm bẩm đầy chán ghét: "Đúng là đồ nịnh hót!"
"Ôn Tâm! Ai cho phép cháu nói về chị dâu mình như thế? Lập tức xin lỗi Uyển Uyển ngay!" Ông nội Ôn dựng thẳng lông mày, nghiêm giọng quát mắng.
Ôn Tâm giậm chân, uất ức nói: "Nhưng cháu đâu có nói sai! Ông à, cô Mộ Uyển Uyển này chỉ biết dỗ dành ông để được gả vào nhà ta.
Cháu mới là cháu ruột của ông, sao ông lúc nào cũng bênh vực chị ta chứ!"
Trước đây ông nội Ôn rất cưng chiều cô, nhưng từ khi Mộ Uyển Uyển về nhà, người ông yêu quý nhất lại trở thành cô ấy, Đây cũng là một trong những lý do khiến Ôn Tâm ghét Mộ Uyển Uyển.
"Im ngay! Ông thấy cháu ngày càng vô lý, uổng công ông nuôi lớn cháu rồi!"
Ông nội Ôn thật sự giận dữ, đứa cháu gái của ông được cưng chiều quá mức, giờ đây chẳng phân biệt đúng sai.
Nhất là gần đây, cô lại thân thiết với Lâm Huệ Như, một cô gái đầy mưu mô.
Ông thấy Ôn Tâm chẳng khác gì cái đầu rỗng, bị người ta lừa mà không biết.
Ôn Tâm cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nhìn sang mẹ mình, Tống Mỹ Quyên, mong được bà bênh vực.
Nhưng bà chỉ lạnh nhạt đứng bên, chẳng chút quan tâm đến sự ấm ức của con gái.
Ông nội Ôn thở dài.
Từ khi con trai ông qua đời, con dâu chẳng còn bận tâm chuyện gì, suốt ngày nhốt mình trong phòng.
Ông cũng không biết phải nói thế nào cho phải.
"Mộ Uyển Uyển, chị hài lòng chưa? Chị làm ông mắng tôi như thế thì chắc vui lắm! Đừng tưởng dỗ dành ông là chị sẽ trở thành người nhà này.
Tôi sẽ không bao giờ coi chị là chị dâu của tôi!"
Ôn Tâm thấy mất mặt khi bị ông nội mắng trước mặt mọi người.
Còn mẹ cô thì chẳng quan tâm, khiến cô càng có cảm giác Mộ Uyển Uyển đang cười nhạo mình.
Nói xong, cô quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tống Mỹ Quyên cũng đứng dậy, nói: "Ba, con xin phép về trước, ngày mai con sẽ đến thăm ba."
Bà gật đầu với Ôn Lâm, rồi rời đi.
Ông nội Ôn quay lại nhìn Mộ Uyển Uyển, dịu giọng: "Uyển Uyển, cháu đừng để ý đến lời của Ôn Tâm.
Con bé tuy bướng bỉnh nhưng không có tâm cơ, chỉ hay giận dỗi chút thôi.
Nếu con bé dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông, ông sẽ dạy dỗ lại."
"Vâng, ông ạ." Mộ Uyển Uyển cảm thấy lòng mình ấm áp.
Ông nội Ôn thật sự coi cô như cháu ruột, luôn đứng về phía cô.