“Ông đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa.
Bác sĩ bảo rằng phẫu thuật này cũng có rủi ro.
Điều ông mong mỏi nhất lúc này là thấy cháu và Ôn Lâm sống hạnh phúc với nhau.
Nếu hai đứa xây dựng gia đình tốt đẹp, ông sẽ rất vui.
Hai đứa sớm cho ông một đứa chắt thì ông mừng lắm!"
Nghe ông nội Ôn nói về chuyện ôm chắt, Mộ Uyển Uyển thoáng khó xử.
Trước đây cô định tìm cơ hội để nói chuyện ly hôn với ông, nhưng bây giờ có vẻ như không phải lúc.
Tháng sau ông mới phẫu thuật, nếu làm ông lo lắng vì chuyện này, nhỡ ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao?
"Ôn Lâm, con phải đối xử tốt với Uyển Uyển, không được để con bé chịu thiệt thòi, nghe rõ chưa?" Ông nội Ôn không quên nhắc nhở Ôn Lâm.
Ôn Lâm theo phản xạ nhìn về phía Mộ Uyển Uyển.
Có vẻ như chuyện ly hôn phải tạm thời giấu đi, nếu không ông nội tức giận rồi xảy ra chuyện trước khi phẫu thuật thì rắc rối to.
Trước mặt ông, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người ở lại với ông một lát, cho đến khi ông có vẻ mệt và muốn nghỉ ngơi mới rời đi.
Ông đã có nhân viên y tế và vệ sĩ chăm sóc, không cần người nhà phải túc trực.
Khi đi ra, Ôn Lâm chủ động nói: "Chuyện chúng ta định ly hôn tạm thời đừng nhắc với ông nữa.
Ít nhất phải đợi ông phẫu thuật xong mới bàn đến."
Mộ Uyển Uyển gật đầu đồng tình: "Cũng nên tạm giấu.
Nhưng khi đơn ly hôn được duyệt, chúng ta có thể lén làm thủ tục trước.
Sau đó chỉ cần diễn trước mặt ông một chút là được."
Như vậy xem như là tiền trảm hậu tấu, nhưng cô tin rằng có thể thuyết phục ông.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Ôn Lâm vốn là một sai lầm, kết thúc sớm ngày nào tốt ngày đó.
Ôn Lâm thoáng ngẩn ra, không ngờ Mộ Uyển Uyển lại muốn ly hôn đến vậy, còn tỏ ra nóng lòng.
Anh bỗng cảm thấy lòng mình trống trải, tự hỏi liệu cô có thực sự muốn ly hôn, hay chỉ vì giận dỗi?
Mộ Uyển Uyển không để ý đến biểu cảm phức tạp của anh.
Trong lòng cô đang nghĩ xem chăm sóc ông nội thế nào cho tốt.
Với bệnh dạ dày, ông cần ăn uống đặc biệt.
Kiếp trước cô từng nghiên cứu nhiều món bổ dưỡng vì Ôn Lâm, cô sẽ nấu cho ông một vài món bổ để dưỡng sức trước khi phẫu thuật.
________________________________________
Chẳng mấy chốc, vài ngày trôi qua.
Hết kỳ nghỉ cưới, Ôn Lâm đã quay về đơn vị.
Khi không có anh ở nhà, Mộ Uyển Uyển sống thoải mái hơn, mỗi ngày bận rộn và tích góp được gần trăm đồng.
Nếu tiếp tục tiết kiệm, cô có thể mua một căn nhà nhỏ ở Kinh Thành.
Đến khi ly hôn, cô sẽ dọn ra ngoài để tập trung vào công việc kinh doanh.
Ngày hôm đó, sau khi mang cơm cho ông nội ở bệnh viện, Mộ Uyển Uyển quay về nhà chính.
Hôm nay là sinh nhật của Tống Mỹ Quyên, dù chưa ly hôn, nhưng là con dâu, cô cũng nên có mặt.
Thành thật mà nói, mẹ chồng cô khá tốt, tuy không nhiệt tình nhưng cũng không coi thường cô vì xuất thân nông thôn.
Mộ Uyển Uyển chuẩn bị một bộ sườn xám tự tay may cho bà.
Tống Mỹ Quyên đã hơn bốn mươi, dáng người vẫn đẹp, có nét cổ điển rất hợp với kiểu sườn xám.
Khi cô đến nhà chính, Ôn Tâm và Lâm Huệ Như đã có mặt, đang trò chuyện vui vẻ.
Thấy Mộ Uyển Uyển, nụ cười của Ôn Tâm lập tức tắt, cô hừ lạnh quay đi.
Lâm Huệ Như thì mỉm cười thân thiện với cô.
Không bận tâm đến hai người, Mộ Uyển Uyển tiến đến chỗ Tống Mỹ Quyên, đưa quà và chúc bà sinh nhật vui vẻ.
Tống Mỹ Quyên mỉm cười nhạt, nói lời cảm ơn.
"Chị, chị Huệ Như cũng tặng quà mẹ đấy! Biết mẹ dạo này ăn uống không ngon, chị ấy đã xếp hàng để mua món đồ hầm của Khách Lai Cư cho mẹ.
Món đồ hầm này đang bán chạy lắm, ai cũng tranh nhau mua, nhiều người còn không mua được nữa.
Chị Huệ Như phải xếp hàng lâu mới mua được đấy!"
Ôn Tâm liếc nhìn hộp quà bằng giấy đơn giản của Mộ Uyển Uyển, nghĩ bụng chắc chỉ là đồ rẻ tiền, không có chút thành ý.
Cô cố ý nhấn mạnh để làm nổi bật sự quan tâm chu đáo của Lâm Huệ Như.
Tống Mỹ Quyên vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhạt giọng cảm ơn Lâm Huệ Như.
Mộ Uyển Uyển lại thấy buồn cười.
Món đồ hầm của Khách Lai Cư chẳng phải do cô cung cấp sao?