Ông nội Ôn vốn đã đứng về phía Mộ Uyển Uyển, giờ thêm cả Tống Mỹ Quyên, vị trí của Mộ Uyển Uyển trong nhà họ Ôn chắc chắn sẽ càng thêm vững vàng, ngay cả khi Ôn Lâm không thích cô ấy.
Không được, cô ta nhất định phải nghĩ cách để Mộ Uyển Uyển và Ôn Lâm ly hôn càng sớm càng tốt.
Nếu cứ kéo dài, e rằng cơ hội sẽ ngày càng xa vời, và cô không thể đợi lâu thêm nữa.
Ánh mắt của Lâm Huệ Như lóe lên một tia toan tính, rồi cúi đầu suy tư sâu sắc…
—
Sau đó, Mộ Uyển Uyển lại tiếp tục bận rộn vài ngày, mỗi ngày hoặc là bận rộn chuẩn bị món ăn, hoặc vào bệnh viện thăm ông Ôn.
Chiều hôm ấy, vừa từ bệnh viện trở về, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa rồi nghỉ ngơi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
Mộ Uyển Uyển hơi ngạc nhiên, giờ này còn ai đến tìm cô chứ?
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy một người đàn ông trẻ trong bộ quân phục, phía sau là chiếc xe quân đội đỗ bên đường.
Chưa đợi Mộ Uyển Uyển kịp mở lời, người đứng trước cửa đã nói:
“Chị dâu, chị đúng là chị dâu phải không? Chào chị, em là Vương Đại Trụ, lính dưới trướng của đội trưởng Ôn.
Lần này đội trưởng Ôn bị thương khi làm nhiệm vụ, bọn em đưa anh ấy về dưỡng thương.”
Ôn Lâm bị thương sao?
Mộ Uyển Uyển cau mày hỏi: “Anh ấy bị thương nặng không? Hay là đưa vào bệnh viện, chắc chắn sẽ an toàn hơn.”
“Chị dâu yên tâm, vết thương không nặng đâu ạ, đã được khâu lại rồi.
Đội trưởng muốn về nhà dưỡng thương, bọn em cũng không dám cãi lời.”
Vương Đại Trụ gãi đầu, rồi cùng với một người lính khác trong xe dìu Ôn Lâm xuống.
Mộ Uyển Uyển thấy vậy liền vội vàng nhường đường cho họ.
Ôn Lâm được đưa vào phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt, băng quấn quanh eo và đùi, xem chừng bị thương không ít chỗ.
Hai người lính cẩn thận đặt anh xuống giường rồi định rời đi.
Nhìn bầu trời bên ngoài đã tối, thấy hai người họ cũng phong trần mệt mỏi, Mộ Uyển Uyển giữ họ lại, bảo họ ăn chút gì rồi hãy đi.
Dù gì cô cũng định nấu bữa cho Ôn Lâm, nấu thêm chút nữa cũng không thành vấn đề.
Mộ Uyển Uyển luôn có thiện cảm với những người lính vì bảo vệ đất nước.
Nếu không có họ gánh vác trách nhiệm nặng nề, thì sao có thể có được cuộc sống yên bình, hạnh phúc hôm nay.
Dù muốn ly hôn và thấy Ôn Lâm là một người đàn ông khó ưa, nhưng đó là chuyện tình cảm, còn ở trong quân đội, Ôn Lâm là một quân nhân xuất sắc.
Trước lời mời của Mộ Uyển Uyển, Vương Đại Trụ và đồng đội không từ chối, họ quay lại phòng Ôn Lâm.
Vương Đại Trụ không giấu nổi sự ngưỡng mộ mà thốt lên: “Đội trưởng, vợ anh đẹp quá! Kể bọn em nghe, anh đã cưới được một cô vợ xinh thế nào vậy? Bảo sao trong quân đội có bao nhiêu cô văn công thích anh mà anh chẳng để mắt, rồi đùng một cái cưới vợ, hóa ra là kén chọn vậy.”
Ôn Lâm liếc Vương Đại Trụ một cái, như ngầm bảo cậu ta đừng nói nhiều.
Nhưng Vương Đại Trụ cũng nói đúng, Mộ Uyển Uyển quả thực rất đẹp, điều đó chẳng có gì phải nghi ngờ.
Không lâu sau, mùi thơm từ bếp thoảng tới, bụng của Ôn Lâm cũng bắt đầu kêu lên.
Từ khi bị thương, anh không có chút cảm giác thèm ăn nào, đã bỏ vài bữa.
Mộ Uyển Uyển làm món mì, vì nấu mì nhanh hơn.
Buổi trưa cô cũng vừa hầm gà cho ông nội Ôn, còn dư lại ít nước gà, đem làm nước dùng thì không gì bằng.
Món mì đơn giản nhưng đầy đặn với thịt xé, rau xanh, thêm ba quả trứng rán và lạc rang xào qua, bày ra bát vô cùng đẹp mắt.