Ôn Lâm bị thương, không thể cử động nên Vương Đại Trụ và đồng đội mang mì vào phòng, cùng anh ăn.
Mộ Uyển Uyển đặt chiếc bàn nhỏ trên giường Ôn Lâm để anh ăn uống thuận tiện hơn.
Tô mì nóng hổi tỏa khói, nước dùng màu trắng sữa, trông cực kỳ hấp dẫn.
Ôn Lâm gắp một đũa mì bỏ vào miệng, sợi mì dai ngon, nước dùng đậm đà, kích thích vị giác của anh.
Cả ba người đàn ông ăn nhanh đến mức chỉ chốc lát đã hết sạch tô mì lớn.
May mà Mộ Uyển Uyển đã chuẩn bị thêm, cô liền múc thêm cho họ mỗi người một chút.
“Chị dâu ơi, tay nghề của chị thật tuyệt đấy! Em thấy còn ngon hơn cả mấy nhà hàng quốc doanh ngoài kia.”
“Đúng rồi đấy, đội trưởng à, anh đúng là có phúc lớn mới cưới được một cô vợ vừa đẹp lại nấu ăn giỏi như chị dâu!”
Cả Vương Đại Trụ và đồng đội đều chân thành ngưỡng mộ, họ còn chưa lập gia đình, nếu có thể cưới được người vợ như thế này thì hẳn là họ đã tích đức từ kiếp trước! Trước những lời khen của hai người, Mộ Uyển Uyển có chút ngại ngùng nhưng lòng vẫn rất vui vẻ.
Vì thế, trước khi họ rời đi, cô còn chuẩn bị cho họ ít món ăn, khiến hai người mừng rỡ ra mặt, rời đi mà miệng cười tới mang tai.
Về đến đội chắc chắn họ sẽ kể với anh em trong quân về cô vợ tuyệt vời của đội trưởng Ôn.
Tiễn họ đi xong, Mộ Uyển Uyển quay lại phòng ngủ của Ôn Lâm.
“Tôi sắp đi ngủ rồi.
Nếu đêm nay anh cần gì, cứ gọi tôi một tiếng nhé.”
Ôn Lâm bị thương thế này, đi lại cũng phải nhờ người đỡ, nửa đêm muốn vào nhà vệ sinh chắc chắn tự mình đi cũng không xong.
Hiện tại cô và Ôn Lâm chưa ly hôn, có trách nhiệm phải chăm sóc anh, huống hồ gì anh bị thương vì làm nhiệm vụ, cô không thể bỏ mặc.
Ôn Lâm khẽ nói: “Cảm ơn em.”
Mộ Uyển Uyển không nói gì thêm, cô tắm xong rồi sang phòng khách ngủ.
Những ngày qua cô bận bịu nhiều việc nên đêm ấy ngủ rất say, tận hơn chín giờ sáng hôm sau mới thức dậy.
Cô rửa mặt xong rồi gõ cửa phòng Ôn Lâm, bước vào mới phát hiện anh vẫn còn ngủ.
Cô tiến lại gần hơn, thấy gương mặt Ôn Lâm đỏ bừng, có lẽ là đang sốt.
Mộ Uyển Uyển liền chạm vào trán anh, quả nhiên nóng ran.
Nhìn kỹ hơn, băng vết thương trên eo và đùi anh đã thấm máu, có vẻ như vết thương đã rách ra chút ít.
Chuyện gì vậy? Đêm qua vẫn ổn mà, sao sáng nay lại thế này? Chẳng lẽ đêm qua anh đã tự mình ra ngoài?
Mộ Uyển Uyển cau mày, tình hình này không thể để anh sốt tiếp.
Cô nhớ đến thuốc mà Vương Đại Trụ để lại hôm qua, tình huống này cần phải kiểm tra lại vết thương của anh.
Cô nhanh chóng cởi áo của Ôn Lâm ra, để lộ phần thân trên vạm vỡ của anh.
Vai rộng, eo thon, ngực săn chắc, đường nét cơ bụng rõ ràng, trên ngực còn có vài vết sẹo, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ mạnh mẽ, phóng khoáng.
Mặt Mộ Uyển Uyển hơi đỏ lên, phải thừa nhận Ôn Lâm có thân hình quá sức hoàn mỹ, đến mức cô muốn chạm thử xem cảm giác thế nào.
Cô len lén nhìn Ôn Lâm một chút, nghĩ bụng chắc anh đang sốt, chắc có chạm vào cũng không biết, vậy thử vài cái có sao đâu?
Kiếp trước cô và Ôn Lâm đã kết hôn ba năm, nhưng họ luôn ngủ riêng, chưa từng có sự tiếp xúc thế này.
Giờ xem như anh bồi thường cho cô một chút cũng được.
Mộ Uyển Uyển đưa tay chạm nhẹ lên hai cơ ngực của Ôn Lâm, không cứng như cô tưởng.
Cô tiếp tục xuống phần bụng, sờ vào giống như tấm ván giặt đồ, cảm giác cũng thú vị.