“ Sờ đã thích chưa?”
Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên khiến cô giật nảy mình.
Ngẩng lên, cô thấy Ôn Lâm không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Uyển Uyển lập tức rút tay về, lòng ngập tràn sự bối rối.
Cô vội vã phân trần:
“Anh đừng hiểu lầm! Tôi chỉ thấy anh sốt, muốn kiểm tra xem vết thương có bị nứt không.”
“Thật à?” Ôn Lâm rõ ràng không tin lắm.
Anh vốn tỉnh táo từ lâu.
Khi Mộ Uyển Uyển bắt đầu cởi áo anh, anh đã tỉnh hẳn và hiểu cô chỉ đang kiểm tra vết thương.
Nhưng anh không ngờ cô lại chạm vào mình.
Bàn tay mềm mại, mát lạnh của cô khiến anh căng cứng cả người, toàn thân nổi da gà.
Cô cứ thế chạm xuống ngực anh, nếu anh không mở mắt kịp thì chắc chắn anh sẽ mất tự chủ.
Mộ Uyển Uyển quay mặt tránh ánh nhìn của Ôn Lâm, vội chuyển chủ đề: “Đêm qua anh tự mình ra ngoài đúng không?”
“Ừ.”
Nửa đêm qua anh đi vệ sinh.
Thật ra anh đã gọi Mộ Uyển Uyển nhưng gọi hai lần cô vẫn không tỉnh.
Ôn Lâm cũng thấy ngại khi việc đi vệ sinh lại phải nhờ người khác đỡ, nên đành cắn răng tự đi.
Không ngờ về chưa lâu đã bị sốt, đầu óc choáng váng mơ màng.
Mộ Uyển Uyển tháo băng ở eo anh ra, lúc này mới thấy rõ vết thương dài tầm mười centimet, vắt ngang qua bên hông.
Vết thương sâu, máu vẫn rỉ ra.
Cô nhíu mày kiểm tra kỹ, nhận thấy vết khâu chưa bung ra, chỉ là bị kéo căng, may mắn không đến mức phải khâu lại.
Cô thay thuốc, băng bó lại cẩn thận rồi chuẩn bị cởi nốt quần của Ôn Lâm để kiểm tra.
Hai tai của Ôn Lâm lập tức đỏ ửng lên.
“Vết thương ở đùi không sao đâu, em không cần lo.”
Vết thương trên đùi anh khá kín, dù đã kết hôn nhưng họ chưa bao giờ thân mật, điều này khiến anh hơi ngại ngùng.
“Vết thương ở đùi anh đang chảy máu, làm sao có thể không sao? Anh còn đang sốt, nếu không xử lý sớm dễ nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ còn nghiêm trọng hơn.”
Giọng điệu của Mộ Uyển Uyển vô cùng nghiêm túc, lần này Ôn Lâm không cản nữa.
Cô nhẹ nhàng kéo quần anh xuống, thấy vết thương nằm ở bên trong đùi, khuôn mặt cô cũng không khỏi đỏ lên.
Dù cố ý tránh nhìn, nhưng vẫn khó mà không thấy.
Quả thật… có phần hoành tráng.
Mộ Uyển Uyển cúi xuống xử lý vết thương, thận trọng thoa thuốc, sợ chạm vào những chỗ không nên chạm.
Nhưng lúc băng bó cuối cùng, tay cô vô tình đụng vào một chỗ “nhạy cảm.”
Bụng Ôn Lâm lập tức căng cứng, cả người nóng ran lên, không biết là do bị kích thích hay ngượng ngùng nữa.
Còn Mộ Uyển Uyển thì không biết phải làm sao, vội vàng băng bó xong rồi xoay người rời khỏi phòng như chạy trốn, cái bóng lưng trông chẳng khác nào đang bỏ chạy cả.
Cả người Ôn Lâm nóng rực, mặt đỏ bừng bừng, anh vội vàng kéo chăn đắp lên.
Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Không ngờ cơ thể lại có phản ứng như vậy… Điều này khiến Mộ Uyển Uyển sẽ nghĩ gì về anh đây? Ôn Lâm đành cố ép mình bình tĩnh, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Sau khi rời khỏi phòng, Mộ Uyển Uyển bước vào bếp, lắc đầu mạnh vài lần để xua đi hình ảnh vừa rồi khỏi đầu.
Cô khẽ vỗ nhẹ lên má mình, rồi bắt đầu rửa sạch các nguyên liệu cho bữa ăn.
Giờ cũng đã gần trưa, thôi thì nấu luôn bữa sáng muộn.
Hôm qua, Hổ Tử đến giao đồ hầm còn mang theo ít nấm hương và rau cải dại, bảo là cảm ơn cô đã giúp cậu ấy có cơ hội kiếm tiền.