Mộ Uyển Uyển không khách sáo nhận lấy, dự định trưa nay sẽ làm bánh bao nhân thịt heo, nấm hương và rau cải.
Nhào bột xong, cô bắt đầu chuẩn bị nhân bánh, vì bánh này là dành cho người bệnh, cô cố ý nêm nếm thanh đạm một chút.
Chuẩn bị đâu vào đấy, cô khéo léo nặn từng chiếc bánh bao tròn trịa, đồng đều, trông gọn gàng và đáng yêu.
Bánh hấp không lâu là đã chín.
Cô lấy ra vài chiếc, để vào một bát lớn rồi mang đến phòng của Ôn Lâm.
Vì chuyện vừa xảy ra, cả hai đều thấy ngại ngùng, chỉ cần ánh mắt chạm nhau là vội né tránh.
Cuối cùng, Mộ Uyển Uyển lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng:
“Anh ăn chút gì đi, rồi uống thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm.
Nếu vẫn sốt thì tốt nhất nên vào bệnh viện kiểm tra lại.”
Nói xong, cô đặt bát đũa xuống rồi rời đi.
Ôn Lâm nhìn bát bánh bao trắng ngần trước mặt, gắp một chiếc bỏ vào miệng.
Cắn xuống, nhân bánh mềm mịn, thơm ngọt.
Vị nấm hương hòa quyện với rau cải dại tươi mát, thanh thanh mà vẫn ngon lành.
Ôn Lâm vốn đã quen với đồ ăn ngon, gia cảnh anh khá giả nên anh ăn uống cầu kỳ từ nhỏ.
Nhưng từ khi vào quân đội, dần quen với những bữa ăn đơn giản.
Dù chỉ là món bánh bao bình dị, món của Mộ Uyển Uyển luôn khiến anh thấy ngon miệng hơn hẳn so với các nhà hàng nổi tiếng.
Mặc dù đang sốt và không đói như thường ngày, anh vẫn ăn hết ba chiếc bánh bao.
Mộ Uyển Uyển đã để sẵn thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm trên đầu giường, anh uống thuốc cùng một ly nước ấm.
Chẳng bao lâu sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, khiến anh cảm thấy buồn ngủ, người nóng bừng và mồ hôi túa ra, cảm giác thật khó chịu.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Mộ Uyển Uyển vào phòng kiểm tra anh.
Thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn lau nhẹ.
Ra mồ hôi thế này là tốt, chắc chỉ một lát nữa cơn sốt sẽ hạ.
Nhìn Ôn Lâm chìm vào giấc ngủ, nhiệt độ dần ổn định, Mộ Uyển Uyển mới yên tâm ra ngoài, đến bệnh viện đưa cơm cho ông nội Ôn.
________________________________________
“Này! Tiểu Như, mẹ bảo sao con còn ngồi đây vậy? Ôn Lâm về rồi, còn bị thương nữa.
Giờ là lúc anh ta cần người chăm sóc nhất, con không đi xem sao? Để cho Mộ Uyển Uyển chăm, chẳng phải là cho họ cơ hội hâm nóng tình cảm sao? Làm sao ly hôn được nữa?”
Mẹ của Lâm Huệ Như vội vã chạy vào, thấy con gái vẫn còn ngồi đọc sách thì càng thêm sốt sắng.
“Ôn Lâm bị thương ư? Mẹ nghe ai nói vậy?” Lâm Huệ Như giật mình, vội vàng đặt sách xuống đứng dậy, cô ta hoàn toàn không hay biết chuyện này.
“Mẹ nghe dì Ngô trong khu nói, tối qua dì ấy thấy có người dìu Ôn Lâm về, trông giống như bị thương.”
Hiện tại, mẹ con Lâm Huệ Như sống trong khu nhà mà Ôn Lâm giúp tìm cho, gần đại viện nhà họ Ôn, nhưng cách hơi xa một chút.
Mẹ Lâm Huệ Như thường xuyên trò chuyện với các bà hàng xóm, nghe tin này xong liền lập tức chạy về báo cho con gái.
Bà ta biết rõ ý định của Huệ Như, từ lâu bà ta đã ủng hộ cô ta lấy Ôn Lâm.
Ôn Lâm không chỉ đẹp trai, gia đình còn có thế lực, tài năng nổi trội.
Nếu trở thành con rể bà ta, thì cả đời bà ta chẳng phải sợ ai.
“Con đi một lát nhé, tối nay mẹ đừng làm cơm cho con.”
Nói xong, Lâm Huệ Như liền vội vàng chạy ra ngoài, đến nơi ở của Ôn Lâm.
Cửa không khóa nên cô đẩy cửa bước vào.
Căn nhà yên tĩnh, dường như Mộ Uyển Uyển không có ở nhà.
Đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, cô thấy Ôn Lâm đang ngủ trên giường, nét mặt yên bình khác hẳn với vẻ lạnh lùng ngày thường, khiến lòng cô ta không khỏi rung động.