Cô ngồi xuống bên giường, nhìn quanh phòng và nhận ra dấu vết sinh hoạt chỉ của một người.
Trên giường chỉ có một chăn, một gối – có lẽ Mộ Uyển Uyển không ở đây? Lâm Huệ Như lập tức kiểm tra phòng khách đối diện và thấy ngay đồ dùng cá nhân của Mộ Uyển Uyển ở đó.
Cô phấn khích! Hai người họ dường như luôn ngủ riêng, có lẽ chưa từng thực sự là vợ chồng.
Đúng như cô nghĩ, Ôn Lâm không yêu Mộ Uyển Uyển, đàn ông đã không muốn chạm vào một người phụ nữ thì chỉ có thể là vì không có tình cảm, thậm chí có khi là vì ghét.
Lâm Huệ Như vui mừng ngồi lại bên giường của Ôn Lâm, nắm tay anh và lặng lẽ ngồi đó.
________________________________________
Đến hơn hai giờ chiều, Mộ Uyển Uyển trở về.
Cô không thể ở bệnh viện lâu vì Hổ Tử còn phải mang nội tạng heo đến để làm món kho.
Hơn nữa, Ôn Lâm bị thương ở nhà một mình khiến cô không yên tâm.
Bước vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến cô lạnh toát người, đứng chôn chân tại chỗ.
Trước mặt cô là cảnh Lâm Huệ Như đang ôm chặt lấy Ôn Lâm, cả hai trông vô cùng thân mật.
Khuôn mặt của Lâm Huệ Như đỏ ửng, e lệ, trông đến là đáng nghi.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Lâm là đẩy Lâm Huệ Như ra, cuống quýt nói: “Em đừng hiểu lầm, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Không hiểu sao, bỗng dưng anh lại thấy bối rối, trong khi bình thường anh không phải kiểu người thích giải thích – vốn dĩ “thanh giả tự thanh.” Nhưng ánh mắt của Mộ Uyển Uyển khi đó khiến anh bất giác phải mở lời phân bua.
Lâm Huệ Như lập tức ngồi thẳng người, vội bước đến bên cạnh Mộ Uyển Uyển.
“Mộ Uyển Uyển, anh Lâm nói đúng đấy, vừa rồi thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.
Tại sức khỏe tôi yếu quá, định đỡ anh ấy ngồi dậy mà lại không vững.
May mà anh ấy kéo lại kịp, nếu không thì mình đã ngã mất rồi.”
Mộ Uyển Uyển lạnh lùng nhìn cô ta.
Lâm Huệ Như thực sự nghĩ cô không nhìn thấu ý đồ của cô ta sao? Đời trước, cô từng không ít lần bị Lâm Huệ Như tính kế, lần nào cũng nổi giận đến mất lý trí mà làm ra nhiều chuyện không đáng, khiến danh tiếng trong đại viện của cô ngày càng xấu đi, ai cũng nghĩ cô là người đàn bà đanh đá.
Trong khi đó, Lâm Huệ Như lại xây dựng hình tượng dịu dàng, khiến hai người trở thành hai hình ảnh trái ngược.
Xem ra Lâm Huệ Như chẳng để tâm đến lời cảnh cáo lần trước, lại cố ý đến khiêu khích cô.
Đúng là xem cô như thứ dễ bắt nạt! Mộ Uyển Uyển khẽ nhếch mép cười, đột nhiên hỏi:
“Cô đang học trường trung cấp Viễn Thăng, phải không?”
Lâm Huệ Như sững lại, không hiểu sao Mộ Uyển Uyển lại hỏi thế.
“Chắc hiệu trưởng và giáo viên ở trường cô chưa biết chuyện cô cố tình phá hoại hôn nhân của quân nhân nhỉ? Nếu họ biết thì sẽ xử lý ra sao?”
Mộ Uyển Uyển hiểu rất rõ Lâm Huệ Như.
Loại người thích giả bộ này sợ nhất là bị người khác lột trần mặt nạ.
Ở thời điểm này, tư tưởng và hành vi đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu để trường biết chuyện Lâm Huệ Như cố ý phá hoại hôn nhân của quân nhân, thì dù là thật hay không, trường Viễn Thăng chắc chắn cũng sẽ không giữ cô ta.
Một khi bị phát giác là thật, danh tiếng cả trường cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, và lãnh đạo chắc chắn sẽ không dám đánh đổi danh dự.
Lâm Huệ Như bắt đầu lo sợ.
Thật chết tiệt! Tại sao Mộ Uyển Uyển hôm nay lại mang đến cho cô ta một áp lực đến vậy? Nước mắt cô ta rưng rưng, vẻ mặt uất ức: