Mộ Uyển Uyển chẳng buồn để tâm, cô đi thẳng vào bếp.
Tống Đình Vũ định theo vào, nhưng bị Ôn Lâm gọi lại.
“Ôn Lâm! Tôi thấy cô ta chẳng hề thích cậu, chỉ muốn bám vào cậu để được hưởng sung sướng thôi! Trước đây thì bám riết lấy cậu, nay cậu bị thương lại chẳng thèm đoái hoài.
Có phải đạt được mục đích rồi thì chẳng cần giả vờ nữa không?”
Tống Đình Vũ giờ đây cảm thấy ngay từ đầu Mộ Uyển Uyển đã có mục đích riêng.
“Tống Đình Vũ, cậu im đi!” Ôn Lâm lạnh lùng cắt lời.
“Chứ có phải tôi nói sai đâu mà...” Tống Đình Vũ bĩu môi, lầm bầm với vẻ hơi ấm ức.
“Cô ấy còn hiểu lầm tôi và Tiểu Như hôm qua, tôi đã giải thích nhưng cô ấy cũng không tin,” Ôn Lâm đột nhiên thốt lên.
Tống Đình Vũ đập mạnh đùi rồi lên tiếng: “Vậy là vì ghen nên mới giận đây mà! Bảo sao, cái cô gái nhà quê này cũng dữ ra phết! Chắc bây giờ cô ấy đang làm kiêu, muốn cậu dỗ dành ấy mà! Lão Ôn à, đừng có mà mắc mưu, cẩn thận không là cô ấy được đằng chân lân đằng đầu đấy!”
“Cô ấy có tên đàng hoàng,” Ôn Lâm lạnh lùng nhắc nhở.
“Được rồi, được rồi, từ giờ tôi sẽ gọi tên cô ấy! Nhưng mà cậu lúc nào cũng che chở cho cô ấy thế từ khi nào vậy?” Tống Đình Vũ đùa nhưng có phần ngại ngùng vì nét mặt lạnh lùng của Ôn Lâm.
Trong khi đó, Mộ Uyển Uyển đang hầm món canh vịt già trong bếp.
Con vịt này cô nhờ Hổ Tử mua giúp, béo mẫm.
Canh vịt già giúp bổ âm dưỡng vị, đúng hợp cho ông Ôn.
Nhưng chỉ có mỗi canh thì dễ ngán, nên cô còn chuẩn bị một đĩa cà tím trộn.
Mùi thơm từ bếp nhanh chóng lan tỏa khắp nhà, khiến Tống Đình Vũ phải hít một hơi dài.
“Thơm quá, không biết Mộ Uyển Uyển nấu món gì ngon vậy? Không ngờ cô ấy lại nấu ăn giỏi thế!” Anh ta tròn mắt ngạc nhiên.
Ôn Lâm cúi đầu vào quyển sách, lờ đi Tống Đình Vũ, nhưng cũng thấy hào hứng chờ đến bữa trưa.
Anh cũng đã nghĩ sẵn một vài lời để nói với Mộ Uyển Uyển khi cô bước vào.
Sáng nay khi cô mang bữa sáng đến phòng, cô đã không nói một lời, lại đi rất vội, anh cũng chưa kịp nói gì.
Anh rõ ràng nhận thấy thái độ của Mộ Uyển Uyển đối với mình lạnh nhạt hẳn, mặc dù anh đã giải thích rồi, nhưng cô ấy vẫn còn giận dỗi.
Làm thế nào để cô ấy hết giận đây?
Càng nghĩ, Ôn Lâm lại thấy lạ.
Đợi đã, tại sao anh lại phải bận tâm xem Mộ Uyển Uyển có giận hay không? Dù gì anh cũng đã giải thích rồi, hơn nữa cuối tháng này hai người họ cũng sẽ ly hôn.
Ly hôn xong, cả hai sẽ không còn liên quan gì nữa, và cô ấy có giận hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh, thậm chí còn giúp anh tránh được phiền toái.
“Lão Ôn này, cậu lần này lập công, trong lúc thi hành nhiệm vụ lại còn bị thương, chắc là sắp được thăng cấp rồi nhỉ?” Tống Đình Vũ hỏi.
Dù không ở trong quân đội, nhưng khu nhà họ sống có nhiều gia đình quân nhân, nên một số tin tức vẫn hay truyền đến tai.
Ôn Lâm là người được chú ý nhất ở khu này, tuổi còn trẻ đã tự mình trở thành đoàn trưởng.
Mỗi nhiệm vụ đều đầy hiểm nguy, nhưng anh luôn hoàn thành xuất sắc, ai cũng biết anh có tương lai sáng lạn.
Ôn Lâm cau mày đáp: “Việc này chưa có quyết định, đừng nghe mấy tin đồn ngoài kia.”
Hai người đang nói thì Mộ Uyển Uyển mang bữa trưa vào.
Mùi thơm của canh vịt già đậm đà, lan tỏa khắp phòng.