“Sao không có phần của tôi?” Tống Đình Vũ thấy Mộ Uyển Uyển chỉ bưng một phần vào liền phàn nàn.
Mộ Uyển Uyển thản nhiên đáp: “Đây là đồ tôi nấu, tôi muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn.” Nói xong, cô quay người bước đi, không dừng lại một giây.
Tống Đình Vũ nghẹn lời, không nói nên lời.
Khóe môi Ôn Lâm bất giác cong lên; Tống Đình Vũ đôi khi đúng là đáng bị cho một bài học như vậy.
Anh cầm bát canh lên uống thử một ngụm.
Vị ngọt ngậy lan tỏa, nước canh trong veo, thịt vịt hầm nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là thịt rời khỏi xương.
Trên cơm trắng còn rắc một ít mè, khiến hương vị thêm phần hấp dẫn, lại ăn kèm với cà tím trộn tươi mát, mềm mềm, Ôn Lâm cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Ngay cả một người không để ý nhiều đến chuyện ăn uống như anh cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.
Nhìn Ôn Lâm ăn ngon lành, bụng của Tống Đình Vũ cũng sôi lên vì thèm.
“Ngon đến vậy sao? Cho tôi thử miếng!” Anh ta nói xong, với tay định lấy đôi đũa.
Ban đầu anh ta còn nghĩ Ôn Lâm đang tỏ vẻ, nhưng sau khi nếm thử thì mắt anh ta lập tức mở to, không nhịn được nuốt nước miếng.
Đang định ăn thêm thì Ôn Lâm đã ngăn lại.
“Đây là phần của tôi, muốn ăn thì về nhà mà ăn.”
“Cũng chỉ là đồ ăn thôi mà! Lão Ôn, cậu keo kiệt quá đấy!” Tống Đình Vũ thấy tiếc rẻ, trong phòng lại ngập tràn mùi thơm, cuối cùng đành lẩm bẩm tức tối rời đi.
—
Sau bữa ăn, Ôn Lâm gọi Mộ Uyển Uyển vào phòng mình, lấy một chiếc hộp sắt to từ ngăn kéo đầu giường.
“Đây là số tiền tôi dành dụm được bao lâu nay, em cứ cầm mà dùng.” Anh biết ông nội đã đưa tiền cho Mộ Uyển Uyển, nhưng gần đây cô thường mua thực phẩm và các vật dụng trong nhà, không biết cô còn lại bao nhiêu.
Dù sao thì, chừng nào còn chưa ly hôn, anh vẫn có trách nhiệm lo cho cô.
“Không cần đâu, chúng ta sắp ly hôn rồi, nhận tiền của anh làm gì?” Mộ Uyển Uyển lạnh lùng từ chối, không hề có ý muốn nhận lấy.
Ôn Lâm cau mày, cảm thấy cô thật là khó hiểu.
Anh trầm giọng: “Mộ Uyển Uyển, tôi nhắc lại lần nữa về mối quan hệ giữa tôi và Lâm Huệ Như.
Tôi chỉ coi cô ấy như em gái.
Tôi nợ anh trai cô ấy một mạng, và đã từng hứa với anh ấy là sẽ chăm sóc cô ấy.
Nếu em chỉ vì hiểu lầm này mà đòi ly hôn, thì chẳng cần thiết.”
Ôn Lâm nghĩ rằng cô đòi ly hôn chỉ vì giận dỗi, nhưng Mộ Uyển Uyển gần như bật cười vì tức.
“Nghe cho rõ đây, Ôn Lâm.
Tôi đòi ly hôn không phải vì giận dỗi, mà đã suy nghĩ kỹ rồi.
Chẳng phải anh cũng muốn ly hôn sao? Ban đầu chẳng phải anh bị ép cưới tôi ư? Giờ tôi đề nghị ly hôn chẳng phải là vừa đúng ý anh sao?”
Ôn Lâm nhìn thẳng vào Mộ Uyển Uyển, chợt thấy cô trở nên xa lạ.
Trước đây, ánh mắt của cô nhìn anh luôn rạng rỡ và ngưỡng mộ, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt.
Cô ấy dường như thực sự không còn thích anh nữa và thực sự muốn ly hôn.
Ban đầu anh tưởng rằng điều này sẽ khiến anh nhẹ nhõm, nhưng khi thực sự đến bước này, anh lại thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Có lẽ anh chưa quen với sự thay đổi của cô.
“Ly hôn cũng tốt, em nói đúng, ly hôn rồi sẽ bớt đi nhiều phiền phức.
Nhưng em cứ cầm số tiền này đi.
Thời gian qua em đã chăm sóc tôi và ông nội, mua sắm thứ này thứ kia đều cần đến tiền.”