Ôn Lâm nhất quyết đưa, nên Mộ Uyển Uyển cũng không từ chối nữa.
Tiền của gã đàn ông này không lấy thì phí.
Vừa cầm tiền xong, cô đã nghe tiếng ồn từ ngoài sân.
Chạy ra ngoài, cô thấy ông nội Ôn đã về, được cảnh vệ Tiểu Trương dìu vào nhà.
Cô vội vàng hỏi: “Ông nội, sao ông lại xuất viện rồi?”
“Ông nằm viện lâu quá rồi, bác sĩ nói sức khỏe đã ổn định, ông có thể về nhà vài hôm, đầu tháng sau lại đến khám lại là được.” Ông nội Ôn không thích ở viện lâu, mùi thuốc sát trùng làm ông khó chịu, và ở đó cũng chẳng tự do.
Vừa nghe, cô lập tức nghi ngờ: “Ông nội, có phải ông đã lén trốn viện không đấy?”
Cảnh vệ Tiểu Trương vội giải thích, xác nhận lời ông nói là thật.
Cô lúc này mới yên tâm.
“Tiểu Trương, cậu mang hết đồ của tôi vào phòng khách đi.”
Vào phòng khách? Thế còn cô ở đâu?
Mộ Uyển Uyển ngẩn người, không biết phải làm sao.
Cảnh vệ Tiểu Trương xách đồ thẳng tiến vào phòng khách, Mộ Uyển Uyển không kịp ngăn lại.
Ông nội Ôn cũng bước vào, ngay lập tức nhận ra dấu vết có người từng ở trong phòng này, thậm chí trong tủ còn treo cả quần áo của Mộ Uyển Uyển.
Ông chợt hiểu ra – hai đứa nhỏ này đến giờ vẫn ngủ riêng! Ông Ôn không khỏi thở dài trong lòng.
Cháu trai ông đúng là một khúc gỗ lạnh lùng, chẳng hiểu chuyện.
Đúng là phải nhờ đến ông thôi.
Ông quay lại nhìn Mộ Uyển Uyển, dõng dạc nói: “Uyển Uyển à, những ngày tới ông sẽ ở phòng khách.
Thằng Ôn Lâm còn đang bị thương, cháu nên ngủ cùng phòng để tiện chăm sóc nó.
Hai đứa là vợ chồng, là người thân cận nhất, đừng để ông phải lo lắng thêm.
Ông sắp phải phẫu thuật, mong hai đứa đừng khiến ông thêm bận lòng!”
Ông nội Ôn đã nói đến vậy, Mộ Uyển Uyển không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Nếu vì chuyện của hai người mà khiến ông buồn lòng thì thật không hay chút nào.
Ông nội Ôn vừa lòng gật đầu.
Mộ Uyển Uyển không còn cách nào, đành dọn quần áo từ phòng khách vào phòng ngủ chính.
Ôn Lâm cũng nghe rõ những gì ông nội vừa nói.
Dĩ nhiên, anh hiểu ông có dụng ý gì và chỉ biết thở dài bất lực.
Vốn dĩ Mộ Uyển Uyển định mang cơm cho ông nội Ôn ở viện, nhưng giờ ông đã về tận nhà, cô cũng không cần phải chạy đi nữa.
Sau bữa trưa, Mộ Uyển Uyển muốn chợp mắt một chút.
Nhưng vì giờ không thể ngủ ở phòng khách, nếu muốn ngủ trưa thì phải vào phòng của Ôn Lâm.
Thế là cô đành bỏ ý định nghỉ ngơi và vào bếp để làm việc.
Ngày mai cô sẽ tặng Cư Bách Nhiên một món quà để cảm ơn, mà cô không tiện tặng thứ gì quá giá trị, nên quyết định làm vài loại bánh cho anh ấy thưởng thức.
Mộ Uyển Uyển làm bánh rất khéo, đặc biệt là bánh đậu xanh và bánh hạt óc chó chà là.
Cô học làm những món này vì muốn hợp khẩu vị của Ôn Lâm.
Ông nội Ôn từng bảo dù Ôn Lâm trông lạnh lùng là vậy, nhưng thực ra lại rất thích đồ ngọt.
Kiếp trước cô đã dành rất nhiều công sức để học làm bánh, và cuối cùng trở thành sở trường của cô, nhưng Ôn Lâm thì chưa bao giờ động vào dù chỉ một miếng.
Bàn tay của Mộ Uyển Uyển thoăn thoắt làm bánh, nguyên liệu làm bánh đậu xanh và bánh hạt óc chó cũng có sẵn, nên không mất nhiều thời gian để hoàn thành.
Cô cẩn thận bày bánh vào một hộp đẹp.
Ở phòng khách, ông Ôn nghe thấy tiếng động liên tục từ bếp, biết là Mộ Uyển Uyển không ở trong phòng ngủ thì không khỏi thở dài.
Ông đi đến bên giường của Ôn Lâm, không để ý đến vết thương của anh mà mở đầu bằng một câu hỏi đầy trách móc.