“Có phải cháu lại khiến Uyển Uyển giận dỗi rồi không? Con bé là một cô gái tốt, cháu đừng có không biết trân trọng phúc phận của mình.
Nếu không, sau này đừng hòng mà không hối hận!”
“Ông nội, ông đừng can thiệp vào chuyện này nữa.” Ôn Lâm không thích nhất là việc ông nội can dự quá nhiều vào chuyện của anh.
Nếu không phải ông ép, thì từ đầu anh đã không cưới Mộ Uyển Uyển rồi.
“Không lo sao được? Nếu ông không lo thì cháu còn lâu mới lấy được vợ.
Cháu nhìn đi, cháu trai nhà họ Ngô bằng tuổi cháu mà giờ đã có hai đứa con rồi!”
Ông Ôn trách mắng, cảm thấy Ôn Lâm đúng là không chịu phấn đấu.
“Ông, cháu vốn không thích Mộ Uyển Uyển.
Là ông ép cháu cưới, chẳng lẽ giờ ông còn muốn ép cháu phải sinh con nữa sao?” Ôn Lâm không hề thích cảm giác bị người khác kiểm soát.
Ông Ôn giận đến trừng mắt: “Ông làm vậy chẳng phải là vì tốt cho cháu sao! Tình cảm có thể vun đắp dần.
Uyển Uyển vừa đẹp lại vừa tốt bụng, không muốn cưới nó thì cũng đầy chàng trai tốt muốn lấy nó! Con bé một lòng vì cháu, cháu có biết không? Khi trái tim người ta đã lạnh thì khó mà làm ấm lại.
Đừng để mình phải hối hận!”
Hối hận? Có gì mà hối hận chứ? Anh và Mộ Uyển Uyển sắp ly hôn, ly hôn cũng tốt, sau này sẽ không còn nhiều phiền phức.
Ôn Lâm nghĩ vậy nhưng không nói ra, vì sợ ông nội sẽ nói thêm, nên anh lập tức tiếp tục đọc sách, bày ra vẻ mặt không muốn tiếp chuyện.
Thấy vậy, ông nội Ôn tức đến mức muốn đánh, nhưng nghĩ đến vết thương của anh lại thôi.
Đến chiều, Hổ Tử mang đến cho Mộ Uyển Uyển bộ lòng lợn để cô chuẩn bị làm món phá lấu.
Lúc này, ông Ôn mới biết là gần đây cô vẫn làm phá lấu để bán.
Phản ứng đầu tiên của ông là bực bội, cho rằng Ôn Lâm là một gã vô dụng, đến mức để vợ mình phải kiếm tiền.
Rồi ông lại thấy thương cô, vì món phá lấu này có vẻ cầu kỳ, mất công.
Mộ Uyển Uyển nhanh chóng giải thích rằng cô chỉ muốn tự kiếm thêm ít tiền, không thấy vất vả gì cả, vả lại hàng ngày cô cũng rảnh rỗi.
Sau một hồi thuyết phục, ông Ôn mới nguôi giận, nhưng khi ngửi thấy mùi phá lấu thơm lừng, ông lại thấy thèm thuồng.
Dù vậy, cô nhất định không để ông ăn, vì món phá lấu khá nặng, mà chế độ ăn của ông hiện tại phải thật thanh đạm.
Ông Ôn tiu nghỉu, chỉ có thể ngửi mùi thơm từ món ăn, thấy như cực hình.
Nhìn món phá lấu là biết ngay là mồi nhắm tuyệt hảo, mà có thêm vài chén rượu trắng nữa thì thật mỹ mãn!
Để ông đỡ thèm, Mộ Uyển Uyển cố tình làm món mì lòng lợn cho bữa tối, chính cô cũng ăn hết một bát to.
Lúc đầu, Ôn Lâm cực kỳ ghét món này, nghĩ rằng lòng lợn là thứ bẩn thỉu.
Nhưng mùi mì lòng lợn quá hấp dẫn, ông nội và Mộ Uyển Uyển ngồi ăn ngon lành ở phòng khách, anh còn nghe rõ tiếng họ húp mì.
Cuối cùng, anh không cưỡng lại được, thử một miếng, rồi cứ thế ăn mãi không ngừng.
Sau bữa tối no nê, ông nội Ôn đi ngủ sớm.
Mộ Uyển Uyển ngồi trong phòng khách, dịch thêm hai trang tài liệu tiếng Anh rồi đi tắm.
Xong xuôi, cô bước vào phòng của Ôn Lâm.
Cô lục tìm chiếc chăn mỏng nhất trong tủ quần áo, trải trên sàn, dự định sẽ tạm ngủ dưới đất vài hôm.
Ôn Lâm còn đang bị thương, không thể để anh nằm dưới đất được.
“Để tôi ngủ dưới đất, em cứ ngủ trên giường đi.” Ôn Lâm nói rồi định ngồi dậy.