Mộ Uyển Uyển vội đỡ anh: “Không cần đâu, trời đang nóng mà, tôi nằm dưới đất cũng không sao.”
“Sàn nhà ẩm thấp, em là con gái, ngủ dưới đất không tốt.” Ôn Lâm cau mày, rồi ngập ngừng nói: “Vậy em cứ lên đây ngủ đi, giường này lớn lắm, ngủ mỗi người một bên là được.”
Nếu để Mộ Uyển Uyển nằm dưới đất, anh cảm thấy mình thật không ra gì, chưa kể sàn nhà vào ban đêm rất lạnh, giường lại rộng rãi, ngủ chung một giường cũng chẳng sao.
Ôn Lâm đã nói thế, Mộ Uyển Uyển cũng không từ chối nữa, dù gì có giường cũng không ai muốn ngủ dưới đất cả.
Cô lên giường, nằm ở phía bên kia, giữ khoảng cách khá xa với anh.
Mặc dù xa nhau nhưng Ôn Lâm vẫn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ cô.
Bên cạnh có một người nằm, anh cảm thấy khó mà bình tĩnh, nằm mãi mà không ngủ được.
Trái lại, Mộ Uyển Uyển lại ngủ rất ngon, chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đèn trong phòng tắt, trong bóng tối, Ôn Lâm mở mắt thao thức.
Cuối cùng, khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ thì một chiếc chân mịn màng bất ngờ chạm vào chân anh.
Ôn Lâm toàn thân lập tức căng cứng.
Anh nhẹ nhàng nhích chân mình ra xa, nhưng Mộ Uyển Uyển lại không biết trời đất mà gác chân lên người anh, còn nghiêng hẳn sang ôm sát vào.
Ôn Lâm cảm nhận được sự mềm mại áp sát vào cánh tay mình, khiến anh bừng bừng cảm giác như bị thiêu đốt ở một chỗ nào đó.
Đôi chân thon dài và mềm mại của cô đặt ngang lên chân anh, nửa trên của cô thì ôm chặt lấy anh, cánh tay cũng đè lên ngực anh.
Ôn Lâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Mộ Uyển Uyển, không khỏi cảm thấy bất lực.
“Bánh bao to ghê…” Mộ Uyển Uyển đột nhiên lầm bầm, bàn tay đặt trên ngực anh còn nghịch ngợm bóp hai cái.
Ôn Lâm vừa giận vừa buồn cười, Mộ Uyển Uyển ôm chặt anh thế này, đẩy ra cũng không được.
Cơn buồn ngủ vừa có cũng tan biến, anh chỉ có thể nằm yên chịu trận.
Trong phòng, nhiệt độ như không ngừng tăng lên.
Hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô cứ phảng phất bên mũi anh, khiến anh cảm thấy máu trong người như sôi lên.
Mồ hôi túa ra không ngừng, thấm ướt cả quần áo.
Cuối cùng, mãi đến lúc trời hửng sáng, anh mới có thể chợp mắt một chút.
________________________________________
Sáng hôm sau, Mộ Uyển Uyển ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Theo thói quen, cô vươn vai, nhưng vừa vung tay đã cảm nhận như mình chạm vào thứ gì đó.
“Đồ ngốc, Mộ Uyển Uyển!” Một giọng nói đầy giận dữ vang lên.
Ôn Lâm nắm lấy mũi, suýt nữa thì rơi nước mắt vì cú đụng của cô.
Mộ Uyển Uyển lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm sát bên anh.
Cả người cô nửa nằm trên người Ôn Lâm, một chân còn đặt giữa hai chân anh, tư thế của hai người thực sự vô cùng ám muội.
Cô gần như ngay lập tức bật dậy, kéo giãn khoảng cách với anh.
Chuyện này là sao? Tối qua, rõ ràng cô nằm cách xa anh cơ mà.
Có vẻ như trong lúc ngủ, cô đã lăn qua phía anh.
Mộ Uyển Uyển cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô vốn ngủ không yên, chắc chắn là tối qua lăn qua bên anh trong lúc ngủ say.
Cô gãi đầu, nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lúc nãy cũng không phải cố ý.
Anh không sao chứ?”
Ôn Lâm xoa mũi, cảm thấy ngủ cùng Mộ Uyển Uyển đúng là một sự tra tấn.
“Không sao, nhưng tối nay nhớ chú ý một chút.” Anh nói với vẻ hơi bực bội, không muốn lại phải chịu cảnh nóng bức đến mất ngủ lần nữa.