“Yên tâm đi, tối nay sẽ không thế nữa đâu!” Mộ Uyển Uyển nhanh chóng cam đoan.
Nói xong, cô bước xuống giường, rồi do dự hỏi: “À, anh có muốn đi vệ sinh không? Nếu cần thì để tôi gọi ông nội đến giúp anh.”
Nghe cô hỏi, Ôn Lâm có chút lúng túng, nhưng anh cũng có nhu cầu nên đành gật đầu.
Mộ Uyển Uyển đi qua phòng ông nội nhưng lại không thấy ông ở đó.
Giờ này chắc ông đi dạo sáng rồi? Thế còn Ôn Lâm thì sao?
“Không sao, ông không có ở đây thì thôi, tôi đợi một chút cũng được.”
Ôn Lâm có phần ngại ngùng, anh không muốn Mộ Uyển Uyển giúp.
Nếu có ai khác, anh thà nhịn một lúc còn hơn.
Mộ Uyển Uyển nhíu mày: “Anh là đàn ông lớn xác mà ngại cái gì? Nhịn lâu không tốt đâu.”
Nói xong, ánh mắt cô vô tình liếc xuống giữa hai chân anh một chút, cô từng nghe nói đàn ông nhịn lâu sẽ không tốt cho sức khỏe.
Là một quân nhân nhạy bén, Ôn Lâm lập tức nhận ra ánh mắt cô, đoán được ý của cô, và mặt hơi căng lên.
Anh bấm môi, đành ngồi dậy.
Mộ Uyển Uyển bước đến đỡ lấy cánh tay anh, choàng qua vai mình.
Ôn Lâm thực sự rất nặng, dù không dồn hết sức nặng lên người cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đuối sức, không khỏi tự hỏi anh ăn gì mà nặng thế.
Từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh là một đoạn đường ngắn, vậy mà Mộ Uyển Uyển đã thở dốc.
Ôn Lâm cúi nhìn cô, gò má hơi ửng đỏ, trông lại có chút đáng yêu.
Đưa mắt xuống thấp hơn, anh lại thấy rõ đường cong trắng ngần ẩn hiện từ cổ áo của cô.
Anh lập tức ngẩng đầu, cố gắng kiểm soát bản thân để không nhìn xuống nữa.
Mộ Uyển Uyển giúp anh vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng rời ra ngoài, nhưng khi nghe âm thanh từ bên trong, cô vẫn thấy hơi ngại.
Khi Ôn Lâm rửa tay xong và ra khỏi nhà vệ sinh, hai người đều có phần ngượng ngùng.
Mộ Uyển Uyển lại dốc hết sức đưa anh về giường.
Chỉ còn vài bước đến giường thì Mộ Uyển Uyển bất ngờ trượt chân, cả người ngã về phía Ôn Lâm.
Theo phản xạ, Ôn Lâm đưa tay đỡ lấy cô, hai người cùng ngã xuống giường trong tư thế cô nằm đè lên anh.
Mộ Uyển Uyển nằm gọn trong vòng tay anh, còn Ôn Lâm khẽ rít lên vì vết thương ở eo bị va chạm, đau nhói.
Chân của cô đập vào thành giường, đau đến mức mắt cô rưng rưng.
Cô thầm rủa sao mình lại xui xẻo thế này, đường bằng cũng có thể ngã!
Ôn Lâm nhìn cô gái đang nằm trên mình, đôi mắt hơi ươn ướt, vành mắt đỏ hồng, trông như một chú mèo nhỏ tội nghiệp.
Chiếc mũi xinh xắn càng làm nổi bật gương mặt thanh tú.
Ở khoảng cách gần như thế này, anh mới nhận ra da cô mịn màng, chẳng khác nào ngọc bích.
Điều khiến anh rối bời là cảm giác mềm mại từ cơ thể cô áp lên anh, từng đường cong đều hiện rõ.
Mộ Uyển Uyển rất mảnh mai, nhưng nơi cần đầy đặn thì lại rất đầy đặn.
Hầu kết anh di chuyển lên xuống, lòng cũng bất giác xao động.
“ Cháu dâu ơi, ăn sáng gì thế… Ồ, hai đứa đang bận rồi à, ông không thấy gì đâu nhé, hai đứa cứ tiếp tục!”
Ông Ôn vừa dạo về, nghĩ là Mộ Uyển Uyển đang ở trong bếp, không ngờ lại thấy hai người đang ôm nhau trên giường.
Ông ngay lập tức hiểu ý, cười thầm rồi quay vào phòng mình, thậm chí còn ngân nga một bài hát vui vẻ.
Ông thầm nghĩ đúng là tuổi trẻ cần gần gũi nhau hơn, mới chỉ ngủ cùng một đêm mà đã nóng bỏng thế này! Cứ thế mà ở với nhau thêm vài hôm, ông sẽ sớm có chắt bế rồi!