Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn


Mộ Uyển Uyển cũng muốn ăn cùng ông, cô ngồi xuống bên cạnh và vừa ăn vừa nói thẳng vào vấn đề: "Ông ơi, chiều nay cháu đưa ông đi kiểm tra sức khỏe nhé."
Ông nội Ôn hơi sững lại, sau đó phất tay từ chối: "Kiểm tra cái gì? Ông biết rõ sức khỏe mình mà, không cần tốn tiền vô ích đâu!"
"Ông ơi, dạo này cháu thấy báo có nhiều người cao tuổi gặp những bệnh tiềm ẩn.

Có khi là bệnh nhẹ thôi nhưng không chú ý thành ra nghiêm trọng lắm.
Cháu biết ông luôn khỏe mạnh, nhưng cháu hơi lo lắng.

Chúng ta cứ đi kiểm tra một lần, không có vấn đề gì thì càng tốt, lỡ có thì cũng kịp chữa trị ngay."
Khuôn mặt Mộ Uyển Uyển đầy lo lắng, khiến trái tim ông nội Ôn như ấm lại.

Ông biết rằng chẳng ai hiểu chuyện bằng cô gái này.
Dù ngại đi bệnh viện, ông vẫn gật đầu đồng ý.
Mộ Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước, ông nội bị vấn đề dạ dày, nhưng vì phát hiện muộn mà thành ung thư dạ dày, không kịp chữa trị và qua đời.
Nếu phát hiện sớm hơn, có lẽ bệnh tình sẽ không nghiêm trọng đến thế.


Cô không muốn một lần nữa chứng kiến ông nội phải chịu đau đớn.
Sau khi ăn sáng cùng ông, Mộ Uyển Uyển không về nhà ngay mà ghé qua cửa hàng bách hóa.
Cô đã quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với Ôn Lâm.

Ly hôn với anh là chuyện sớm muộn, và sau khi ly hôn cô không muốn quay về nhà mẹ đẻ.

Nhà cô còn có hai anh trai đã lập gia đình, sống chung sẽ rất bất tiện.

Điều cô cần bây giờ chính là tiền!
Đã sống qua một đời, cô biết rõ vài năm tới kinh tế quốc gia sẽ phát triển vượt bậc, cơ hội kiếm tiền sẽ đầy rẫy.

Đây là thời cơ tốt nhất để cô tạo dựng sự nghiệp.
Hiện tại cô chỉ có mười tệ trong tay, là số tiền ông nội Ôn từng cho.

Dù ít ỏi, nhưng cũng đủ để làm vốn khởi nghiệp.
Cô mua một ít gia vị, hai bộ lòng heo và bốn cái chân giò.

Thời này, lòng heo và chân giò không đáng bao nhiêu tiền vì mọi người thường thích thịt ba chỉ, nên cô chỉ tốn hơn ba đồng một chút.

Không để ý đến mùi hôi của đồ mua, cô vui vẻ cho hết vào giỏ rồi nhanh chóng trở về nhà.
Khi về tới nhà, cô phát hiện cổng lớn mở toang.

Chẳng lẽ Ôn Lâm đã về?
Cô bước vào, vừa tới cửa, chưa kịp vén rèm lên thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
"Tôi nói thật nhé, Ôn Lâm, sao cậu lại cưới cô thôn nữ ấy chứ? Đám cưới hôm qua làm rùm beng lên, giờ thì cậu chẳng thể đổi ý nữa rồi!
Cái cô Mộ Uyển Uyển ấy thì có gì xứng với cậu? Cũng không hiểu ông nội cậu nghĩ gì mà cứ ép cậu cưới cô ta.

Tôi thấy cô ấy chỉ được cái mặt coi tàm tạm, nhưng trông quê mùa lắm!"
Bên trong, một người đàn ông để tóc vuốt ngược kiểu "đầu bờm" ngồi cạnh Ôn Lâm.

Nước da trắng, ngũ quan thanh tú, nhưng mặc đồ diêm dúa như một chú công.
Ôn Lâm nhíu mày, lạnh giọng nói: "Cưới ai đối với tôi cũng như nhau, ông nội thích cô ấy, nên tôi cưới.
Đình Vũ, chú ý cách nói chuyện của cậu.

Dù sao thì cô ấy cũng là vợ tôi bây giờ, đừng gọi cô ấy là thôn nữ nữa, cô ấy có tên."
Anh không yêu Mộ Uyển Uyển nhưng cũng không có ác cảm gì.

Dù sao ông nội cũng muốn anh cưới cô, đồng ý cũng khiến tai anh được yên ổn hơn, khỏi phải nghe nhắc nhở liên tục.
“Chậc chậc, tôi thấy không đơn giản thế đâu! Cô thôn nữ này giỏi mánh khóe, dựa vào việc ông cậu chống lưng cho mình, sau này còn không biết sẽ hành hạ cậu thế nào nữa!
Với lại cậu đã nghĩ tới Tiểu Như chưa? Theo tôi thì lúc đó cậu nên cưới Tiểu Như còn hơn, cưới cô ấy còn hơn hẳn một cô thôn nữ!”
Tống Đình Vũ bênh vực Lâm Huệ Như, càng tỏ rõ sự khó chịu với Mộ Uyển Uyển.
Ôn Lâm liếc nhẹ qua Đình Vũ, giọng điềm nhiên: "Đình Vũ, tôi xem Tiểu Như là em gái, cậu đừng nói mấy lời như thế nữa, tránh gây hiểu lầm không đáng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận