Mộ Uyển Uyển nhìn gương mặt nghiêng với đường nét rõ ràng của anh, trong phút chốc cảm thấy bối rối.
Kiếp trước, Ôn Lâm chưa từng gần gũi hay quan tâm cô đến vậy.
Khi mới cưới, dù không thích cô, anh vẫn duy trì mối quan hệ hòa nhã.
Nhưng từ sau khi có mâu thuẫn vì Lâm Huệ Như, cô mất dần lý trí, Ôn Lâm cảm thấy cô thật khó hiểu, rồi chẳng mấy khi về nhà nữa.
Lòng cô thoáng đau nhói, theo phản xạ, cô rụt tay lại.
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao đâu.
Anh ra ngoài đi.” Cô thầm nhủ bản thân phải tỉnh táo, không được để mình mềm lòng với Ôn Lâm thêm nữa.
Ôn Lâm nhạy bén nhận ra thái độ xa cách của cô, điều này làm anh có chút khó chịu.
Rõ ràng trước đây anh từng muốn giữ khoảng cách với cô, nhưng giờ cảm giác này lại khiến anh không thoải mái.
Bữa tối hôm đó đặc biệt được ưa thích, nhất là ông nội Ôn, ông không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của cô.
Nếu không phải vì ông phải ăn kiêng, có lẽ ông còn muốn ăn thêm nữa.
Sau bữa tối, Ôn Lâm vào phòng tắm.
Những ngày trước, anh đều phải lau người, nay tháo chỉ rồi nên có thể tắm thật thoải mái.
Lẽ ra khi anh tắm xong, ông Ôn sẽ giúp anh bôi thuốc, nhưng ông lại ra ngoài đi dạo, đẩy trách nhiệm này sang cho Mộ Uyển Uyển.
Cô thở dài bất lực, biết ông nội cố ý tạo cơ hội cho hai người.
Nhưng họ sắp ly hôn rồi cơ mà!
Đợi Ôn Lâm tắm xong, cô đưa thuốc cho anh: “Ông nội đi dạo rồi, anh tự bôi thuốc đi.”
“Em bôi giúp anh.”
Vừa nói, anh liền cởi áo, kéo chiếc quần ngắn xuống một chút, nước từ thân trên chảy theo các đường nét cơ bắp xuống bụng dưới, toát lên vẻ quyến rũ không nói nên lời.
Mộ Uyển Uyển nuốt nước bọt theo bản năng.
Tên đàn ông này đúng là có thân hình hoàn hảo đến khó tin! Thôi, đã giúp thì giúp cho trót, cô cũng chẳng thiệt gì.
Ôn Lâm ngồi bên mép giường, còn cô thì quỳ xuống, cẩn thận thoa thuốc cho anh.
Đôi tay lành lạnh của cô chạm lên da thịt khiến Ôn Lâm có cảm giác hơi nhột, toàn thân căng cứng.
Anh không hiểu sao gần đây mỗi lần cô chạm vào người, anh lại thấy bất giác hồi hộp.
Mộ Uyển Uyển cảm thấy hơi khó chịu với mùi hương thoang thoảng nam tính của anh, nên cố gắng thoa thuốc nhanh hơn.
Vết thương trên eo thì dễ xử lý, nhưng khi đến vết thương trên đùi, cô không khỏi bối rối, vì vẫn còn nhớ như in sự “phản ứng” của anh lần trước.
Hơi thở dịu dàng của cô phả lên đùi khiến làn da của Ôn Lâm như bị thiêu đốt.
Bên dưới, cơ thể anh lại bắt đầu có dấu hiệu cứng lên.
Anh vội kéo quần lên và khép chân lại.
“Được rồi, thoa thế là đủ rồi.”
Hành động bất ngờ của anh khiến cô giật mình.
Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Ôn Lâm, cô chợt hiểu ra điều gì đó và vội vàng quay người đi ra ngoài.
Ôn Lâm bực bội vò đầu.
Vốn không phải là người có nhiều ham muốn, sao gần đây anh lại không thể kiểm soát bản thân thế này?
Trong phòng tắm, Mộ Uyển Uyển cũng đầy thắc mắc.
Kiếp trước, dù cưới nhau ba năm, Ôn Lâm chưa bao giờ động vào cô, dù cô có chủ động đến mấy.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô chẳng làm gì cả, hay là vùng da đùi anh quá nhạy cảm?
Suy nghĩ một chút, cô cho rằng chỉ có lý do này là hợp lý, chẳng lẽ Ôn Lâm lại có ý định gì khác với cô sao? Cô gạt đi suy nghĩ ấy, tắm xong rồi đi ngủ.
Cô lo lắng lại lăn sang bên anh, nên mấy ngày nay luôn đặt một chiếc gối ở giữa hai người.
Tối nay cũng vậy, cô quay lưng về phía anh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.