Đúng lúc đó, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Em tỉnh rồi? Cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Cánh tay rắn chắc của Ôn Lâm vẫn siết chặt eo cô, tư thế quá đỗi thân mật khiến Mộ Uyển Uyển không biết đối diện anh ra sao.
“Sao không trả lời? Có thấy khó chịu à?” Ôn Lâm lo lắng hỏi, anh cũng tự biết mình đêm qua hơi quá đà, nhưng một phần là vì Mộ Uyển Uyển quá cuốn hút.
“Tôi… tôi không sao, anh có thể ra ngoài được không? Để tôi mặc quần áo.” Cô mở miệng mới nhận ra giọng mình khàn đặc.
“Được.”
Ôn Lâm nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi phòng.
Mộ Uyển Uyển vò đầu rồi từ từ ngồi dậy, nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể, khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng.
Dù không nhớ chi tiết, vài hình ảnh lờ mờ hiện lên cũng đủ để cô hiểu rằng đêm qua chính cô đã chủ động.
Cơn thuốc khiến cô mất lý trí, một khi chạm vào Ôn Lâm thì không thể dừng lại.
Mặc quần áo xong, cô bước xuống giường, đôi chân nhũn ra đến nỗi phải bám vào mép giường để không ngã.
Cô cố chịu cơn đau nhức trong người, từ từ bước ra phòng khách.
Ôn Lâm ngồi ngoài đợi cô, thấy cô ra, ánh mắt liền hướng về phía cô.
Bước đi hơi kỳ lạ của cô khiến anh cũng cảm thấy hơi khó xử.
“Chuyện là… đêm qua tôi bị hãm hại, nên không kiểm soát được hành vi của mình.
Tôi biết tôi là người chủ động, nên yên tâm là tôi sẽ không ép anh phải chịu trách nhiệm.
Chúng ta vẫn chưa ly hôn, vẫn là vợ chồng, cứ xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn tiếp tục làm thủ tục ly hôn.
Anh thấy sao?”
Mộ Uyển Uyển sợ Ôn Lâm sẽ hiểu lầm ý cô, nên nói hết suy nghĩ của mình.
Nếu là cô của kiếp trước, có lẽ cô sẽ lợi dụng chuyện này để kéo gần mối quan hệ với anh.
Nhưng đã trải qua một lần sống chết, giờ cô không còn mong đợi gì ở Ôn Lâm nữa, chỉ muốn ly hôn càng sớm càng tốt.
Nghe xong, mặt Ôn Lâm tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Đêm qua, anh đã nghĩ rất kỹ, nếu đã có quan hệ với Mộ Uyển Uyển, anh sẵn sàng thử chung sống với cô suốt đời.
Qua thời gian, anh nhận ra cô không phải như anh từng nghĩ.
Anh đã lấy đi sự trong trắng của cô, thì phải chịu trách nhiệm, và chuyện ly hôn anh không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng không ngờ rằng cô lại muốn phủ nhận hoàn toàn chuyện đêm qua, thậm chí vẫn còn khăng khăng đòi ly hôn.
Cô thực sự muốn rời xa anh đến vậy sao?
Thấy vẻ mặt khó coi của Ôn Lâm, Mộ Uyển Uyển vội giải thích: “Tôi nói thật lòng mà.
Đừng lo, tôi sẽ không bám theo anh chỉ vì chuyện này.”
“Mộ Uyển Uyển, đúng là lòng dạ cô rộng thật đấy!” Giọng Ôn Lâm trầm xuống, vừa giận vừa cười gằn.
Anh quay người bước ra, bỏ lại Mộ Uyển Uyển đứng ngẩn ra với vẻ mặt khó hiểu.
Tại sao anh lại tức giận như vậy? Có lẽ nào là vì anh thấy ghét bỏ cô?
Cũng đúng thôi, anh vốn không hề thích cô.
Kiếp trước anh chưa từng đụng vào cô, đêm qua lại xảy ra chuyện này, chắc anh cũng cảm thấy ghê tởm và bực bội.
Nhưng cô cũng đâu muốn, đêm qua cô đã mất hết lý trí, nếu anh thực sự muốn kiểm soát bản thân, mọi chuyện cũng đâu xảy ra?
Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích.
Dù sao vài ngày nữa hai người cũng sẽ ly hôn, đến lúc đó sẽ không còn phải cảm thấy khó xử.
Mộ Uyển Uyển nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, rồi lê bước về phía phòng tắm.
Làn da cô vốn mỏng manh, nên những dấu vết trên người rất rõ ràng, thậm chí còn cả trên cổ.