Nhìn mình trong gương, cô khẽ thở dài.
Trong tình trạng này thì làm sao mà ra ngoài đây?
Cuối cùng, Mộ Uyển Uyển không còn cách nào khác, đành lấy một chiếc khăn lụa quàng quanh cổ để che đi những vết đỏ trên da.
Nhưng lúc này đã là tháng Chín, trời dù vào thu nhưng vẫn còn nóng, cô quàng khăn trông có phần kỳ quặc.
Tất cả là tại Ôn Lâm!
Vừa bực bội, cô vừa nhanh chóng chỉnh trang rồi lập tức đến nhà họ Cư.
Đêm qua Cư Bách Nhiên cũng bị đánh thuốc, cô không biết hiện giờ anh thế nào, nhưng trong lòng rất rõ rằng việc này chín phần là nhằm vào mình.
Bằng không, cô và Cư Bách Nhiên đã không xuất hiện trong căn nhà trọ mà cô vừa thuê như vậy.
Dù chưa có chứng cứ cụ thể, cô gần như chắc chắn rằng chuyện này do Lâm Huệ Như sắp đặt.
Người vừa có động cơ vừa có mưu tính sâu xa thế này, ngoài Lâm Huệ Như ra thì còn ai vào đây? Nghĩ đến việc Lâm Huệ Như vẫn luôn lén lút theo dõi mình, cô không khỏi rùng mình.
Đáng tiếc là hiện giờ khó mà tìm được chứng cứ, nếu không cô đã báo cảnh sát từ lâu.
Nhưng bỏ qua cho Lâm Huệ Như thế này thì dễ dàng cho cô ta quá.
Cô nhất định sẽ bắt Lâm Huệ Như phải trả giá!
Đến trước cửa nhà họ Cư, cô gõ cửa.
Mở cửa là bà nội của Cư Bách Nhiên.
Vừa thấy cô, vẻ mặt bà lập tức lạnh lùng.
“Cô còn dám đến đây sao? Đêm qua cô dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu với cháu tôi, nhà họ Cư chúng tôi không phải dễ bắt nạt đâu!”
Tối qua, khi cô để Cư Bách Nhiên ở cửa và gõ cửa rồi bỏ đi, người nhà họ Cư không nhìn thấy tình trạng của cô, tự nhiên cho rằng cô đã dùng thủ đoạn hạ thuốc với Cư Bách Nhiên nhưng anh đã thoát về được nhà, khiến cô không đạt được mục đích.
Mộ Uyển Uyển vội vàng giải thích: “Bà ơi, sự việc không như bà nghĩ đâu.
Cháu đã có chồng và chỉ coi Cư Bách Nhiên là bạn, hoàn toàn không có ý gì khác.
Thực ra, đêm qua có người đã hãm hại cháu, làm Cư Bách Nhiên cũng bị liên lụy.
Cháu cảm thấy áy náy nên muốn đến thăm anh ấy.”
Bà Cư thoáng sững sờ, không ngờ sự việc lại như vậy.
Đôi mắt đục ngầu của bà chăm chú nhìn vào Mộ Uyển Uyển, dường như muốn dò xét xem cô có nói dối không.
Nhưng bà nhanh chóng nhận ra ánh mắt cô trong trẻo, không có chút gì gian dối mà chỉ toàn sự áy náy và chân thành.
Bà Cư sống gần cả đời người, tự tin rằng mình nhìn người không sai, liền tin lời cô và cho phép cô vào nhà.
“Bà ơi, Cư Bách Nhiên có ổn không?” Mộ Uyển Uyển lo lắng hỏi.
Đêm qua chính cô cũng bị thuốc làm khổ sở, nên biết rõ sức mạnh của nó, trong lòng không khỏi áy náy cho Cư Bách Nhiên.
“Chúng tôi đã mời bác sĩ đến.
Giờ thằng bé không sao rồi.
Nhưng nếu quả thật có kẻ muốn hãm hại cháu, thì cháu phải nói rõ ràng với chúng tôi.
Nhà họ Cư không thể dễ dàng để người ta giở thủ đoạn hạ thuốc thế này! Không biết là ai mà dám dùng cách bỉ ổi như vậy!”
Trong giọng nói của bà ngập tràn sự phẫn nộ.
Cư Bách Nhiên là đứa cháu được bà cưng chiều nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bà cũng chẳng thiết sống nữa.
Mộ Uyển Uyển tường thuật sơ qua mọi chuyện đêm qua cho bà Cư nghe, tuy nhiên không nhắc đến việc mình nghi ngờ Lâm Huệ Như.
“Bà ơi, cháu sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng đâu.
Cháu chỉ muốn đến xem Cư Bách Nhiên ra sao thôi.”