Tống Đình Vũ bĩu môi.
Hiểu lầm gì chứ? Ai mà không thấy rõ là Lâm Huệ Như thích Ôn Lâm.
Chỉ có mỗi anh là chẳng nhận ra thôi!
Đứng ngoài cửa, Mộ Uyển Uyển nghe hết từng lời của hai người, lòng cô bật cười lạnh, rồi đẩy rèm bước vào.
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cả hai bất ngờ.
Tống Đình Vũ có phần lúng túng, chạm nhẹ mũi, không dám nhìn thẳng vào Mộ Uyển Uyển.
Ôn Lâm thấy cô đang cầm đồ trên tay, liền đứng dậy định giúp cô xách giỏ.
Mộ Uyển Uyển lại lùi một bước.
Ôn Lâm thoáng sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới phản ứng này.
"Cái gì mà mùi hôi thế này? Cô thôn nữ, cô mua gì mà hôi thế này hả!"
Tống Đình Vũ đứng cách xa cũng ngửi thấy mùi hôi khó chịu, bĩu môi đầy vẻ khinh thường.
Mộ Uyển Uyển lạnh lùng nhìn qua: "Rất hôi sao? Tôi thấy cũng chưa bằng miệng của anh."
Nghe vậy, Tống Đình Vũ trố mắt giận dữ.
"Cô thôn nữ kia, cô nói gì? Có gan nói lại lần nữa xem!"
"Tôi nói miệng anh hôi đấy, về mà đánh răng đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Uyển Uyển không chút cảm xúc, nói xong liền quay người vào bếp, không buồn liếc nhìn Ôn Lâm thêm cái nào.
Tống Đình Vũ là bạn thân của Ôn Lâm từ nhỏ, hai người thân thiết vô cùng.
Kiếp trước, sau khi cô và Ôn Lâm kết hôn, Tống Đình Vũ luôn tỏ ra khinh thường cô.
Trong mắt anh ta, Ôn Lâm hoàn hảo mọi mặt, tất nhiên không xứng với một thôn nữ như cô.
Bản thân cô vốn đã tự ti, thái độ của Tống Đình Vũ càng làm cô không có cảm giác an toàn, khiến cô càng cố sức lấy lòng Ôn Lâm, thậm chí lúc gặp Tống Đình Vũ cũng phải rụt rè, nhún nhường.
Nhưng đó là cô của kiếp trước, kiếp này cô không còn bận tâm những lời tầm phào vô nghĩa ấy nữa!
Tống Đình Vũ đầy bất mãn: "Ôn Lâm, cậu thấy không? Cô thôn nữ này lớn gan thật, dám mắng cả tôi!"
Ôn Lâm nhìn theo bóng lưng Mộ Uyển Uyển đi vào bếp, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Anh không rõ có phải mình ảo giác không, nhưng dường như Mộ Uyển Uyển đã thay đổi?
Chẳng lẽ vì chuyện tối qua anh không về mà cô tức giận? Hay cô đã nghe được những lời Tống Đình Vũ vừa nói?
Anh quay sang Đình Vũ, nghiêm giọng: “Là cậu sai, đi xin lỗi cô ấy đi.”
"Ôn Lâm, cậu bảo tôi xin lỗi một cô thôn nữ? Cậu có nhầm không đấy? Tôi vừa nói sai câu nào sao? Cậu không còn coi tôi là bạn nữa à!”
Tống Đình Vũ càng tức giận hơn, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Dù thế nào cũng không đời nào anh lại xin lỗi cô thôn nữ ấy!
Ôn Lâm bất đắc dĩ thở dài, anh vừa định vào bếp giải thích với Mộ Uyển Uyển, thì cô đã bước ra trước.
"Ôn Lâm, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Được, Uyển Uyển, vừa rồi Đình Vũ quả là quá đáng.
Anh sẽ nhắc nhở cậu ta.
Em đừng để tâm đến những lời của cậu ta, còn cả chuyện tối qua nữa..."
"Dừng lại! Những điều anh nói tôi không quan tâm.
Thứ tôi muốn bàn với anh cũng không phải chuyện đó."
Ôn Lâm chưa nói hết câu thì đã bị cô ngắt lời.
Mộ Uyển Uyển ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, mặt cô lạnh lùng, kiên quyết cất lời:
"Ôn Lâm, chúng ta ly hôn đi."