Ly hôn?
Trong đôi mắt của Ôn Lâm hiện lên một sự ngỡ ngàng không thể che giấu, lông mày nhíu chặt lại, thậm chí anh còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhưng Mộ Uyển Uyển vẫn tiếp tục nói:
"Tôi biết anh lấy tôi là vì ông nội Ôn, chứ anh đâu có thích tôi.
Vừa rồi những lời Tống Đình Vũ nói, tôi đều nghe thấy cả.
Thật ra anh ấy nói không sai, giữa tôi và anh, đúng là tôi trèo cao.
Cố gắng ép buộc tình cảm không mang lại gì tốt đẹp, mà tình yêu cũng chẳng thể miễn cưỡng.
Trước đây là tôi ngu ngốc, cứ đeo bám lấy anh suốt.
Nhưng anh yên tâm, giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì cả hai cùng chịu đau khổ, chi bằng ly hôn sớm.”
Nói ra những điều này, Mộ Uyển Uyển chỉ thấy tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu như tan biến, nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nhưng cô không để ý rằng khuôn mặt Ôn Lâm đã tối sầm lại, vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Mộ Uyển Uyển! Dù là giận thì em cũng không nên nói những lời như vậy! Em nghĩ hôn nhân là gì? Một trò đùa à?"
Giọng nói của Ôn Lâm nghiêm túc và lạnh như băng, trong mắt anh, Mộ Uyển Uyển rõ ràng chỉ đang giận dỗi mà thôi.
"Tôi không giận, đây là lời thật lòng của tôi."
Mộ Uyển Uyển không ngờ Ôn Lâm lại phản ứng như vậy, chẳng phải anh nên rất muốn ly hôn với cô sao? Hay là vì ông nội?
Nghĩ đến đây, cô chợt hiểu ra, vội nói: "Anh không cần lo chuyện ông nội, tôi sẽ tự tìm cách nói rõ với ông, chắc chắn sẽ làm ông đồng ý cho chúng ta ly hôn."
Ôn Lâm chăm chú nhìn cô, quai hàm siết chặt.
"Nếu em giận vì chuyện tối qua, tôi có thể giải thích.
Tiểu Như bệnh nặng, tôi không thể không ở bên cô ấy.
Nhưng đừng có dùng chiêu “ lạt mềm buộc chặt “ này, nếu không cuối cùng người hối hận vẫn sẽ là em!"
Nghe vậy, Mộ Uyển Uyển liền nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Hóa ra Ôn Lâm nghĩ cô đang giở trò " lạt mềm buộc chặt" với anh!
Trước đây, sao cô lại không nhận ra gã đàn ông này mặt dày đến vậy chứ?
"Anh cứ yên tâm, ly hôn với anh, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận."
Cô nói dứt khoát, đôi mắt trong veo sáng ngời, không còn chút tình cảm nào như trước.
Trong lòng Ôn Lâm dâng lên một nỗi giận khó hiểu, nhưng khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
"Được, đây là em nói đấy! Vậy thì tốt nhất hãy sớm nói rõ với ông."
Nói xong, Ôn Lâm quay người bỏ đi.
Mộ Uyển Uyển không bận tâm chút nào, trái lại còn vừa huýt sáo vừa vào bếp.
Kiếp trước, cô đổ dồn mọi thời gian và công sức vào Ôn Lâm, cuối cùng lại bị phớt lờ, thậm chí còn mất cả mạng.
Giờ thì cô hiểu rõ rồi, đàn ông là thứ chẳng ra gì, kiếm tiền mới là chân lý! Có tiền thì muốn làm gì chẳng được, muốn chọn ai mà chẳng có!
Lòng heo tuy khó làm sạch, nhưng Mộ Uyển Uyển rất kiên nhẫn.
Sau khi cắt và làm sạch lòng, cô bắt đầu nấu nồi nước gia vị hầm.
Mất hơn hai tiếng đồng hồ trong bếp, mãi đến gần trưa món ăn mới hoàn thành.
Mộ Uyển Uyển thử một miếng, hương vị rất đậm đà.
Các món hầm càng để lâu càng ngon, cô dự định mai sẽ mang đi bán.
Sau khi ăn no, cô chợp mắt một lát, đợi mặt trời bớt gay gắt mới đến nhà lớn, đưa ông nội Ôn đi bệnh viện.
Để yên tâm, cô dự định làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho ông.
Vì có nhiều mục cần kiểm tra, để tiết kiệm thời gian, cô tranh thủ lúc ông làm xét nghiệm để đăng ký thêm lượt kiểm tra khác.