"Đưa Tiểu Như về trước đi, tôi đi xem cô ấy một chút."
Dặn dò xong, Ôn Lâm đuổi theo bóng lưng của Mộ Uyển Uyển.
Lâm Huệ Như khẽ cắn môi, cô cảm thấy dường như Mộ Uyển Uyển đã thay đổi, trở nên khôn ngoan hơn.
________________________________________
"Mộ Uyển Uyển, chờ đã!"
Ôn Lâm chỉ vài bước đã đuổi kịp, tay anh nắm lấy cổ tay thanh mảnh của cô.
"Có việc gì sao?" Mộ Uyển Uyển hất tay anh ra.
"Em đến bệnh viện làm gì?"
"Dẫn ông đi khám." Cô cũng chẳng có lý do gì để giấu anh.
"Ông ở đâu? Tôi cùng em qua đó."
Ôn Lâm được ông nội Ôn nuôi lớn, tình cảm ông cháu rất thân thiết.
Nghĩ rằng sức khỏe ông không tốt nên mới cần khám, lòng anh dâng lên nỗi lo.
Mộ Uyển Uyển gật đầu, vừa định bảo anh đi gặp ông nội thì đột nhiên có tiếng hô lớn.
"Làm ơn tránh đường! Mau tránh ra!"
Hai bác sĩ đẩy chiếc cáng qua, không kịp né tránh, Mộ Uyển Uyển suýt nữa bị va phải.
"Cẩn thận!"
Ôn Lâm kéo tay cô lại, tay kia đặt lên eo cô, ghì chặt.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến mức Ôn Lâm có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ trên người cô.
“Tránh ra!”
Chưa kịp tách ra, một chiếc cáng khác lại chạy tới, khiến Mộ Uyển Uyển mất thăng bằng.
Hai người bất ngờ va chạm, đôi môi áp sát vào nhau.
Ôn Lâm khẽ động yết hầu.
Mộ Uyển Uyển trừng mắt, lập tức đẩy anh ra rồi chùi môi đầy ghét bỏ.
Hành động của cô khiến Ôn Lâm giận điên lên.
Mộ Uyển Uyển thật sự chê anh sao?
Rõ ràng trước đây còn thích chạy theo anh, sao thái độ của cô với anh lại thay đổi đột ngột như vậy?
Nói rằng Mộ Uyển Uyển không còn thích anh nữa, Ôn Lâm nhất định không tin.
Anh cảm thấy cô chỉ đang chơi chiêu “ lạt mềm buộc chặt" như Tống Đình Vũ đã nói.
Hừ lạnh một cái, Ôn Lâm nói: “Dẫn tôi đi gặp ông nội thôi.”
Mộ Uyển Uyển không hay biết gì về suy nghĩ của Ôn Lâm, chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, phiền phức hết sức!
“Ông đang làm kiểm tra ở khoa tiêu hóa.
Anh qua đó trước đi, tôi phải đăng ký thêm một số mục kiểm tra nữa.”
Ôn Lâm gật đầu rồi rời đi.
Khi đến nơi, ông nội vừa làm xong kiểm tra và đang bước ra khỏi phòng.
“Ông nội.”
Trong lòng Ôn Lâm, ông nội luôn là người đáng kính nhất.
Ông nội Ôn từng là quân nhân, cũng chính là nguồn cảm hứng khiến Ôn Lâm gia nhập quân đội.
Tại nhà họ Ôn, Ôn Lâm luôn nghe lời ông nội nhất.
“Sao cháu lại đến bệnh viện? Là Uyển Uyển bảo cháu đến à?”
Đối với đứa cháu trai này, ông nội Ôn vô cùng tự hào.
Mới trẻ đã lập không ít công trạng, trở thành đoàn trưởng, sự nghiệp trong quân đội sẽ còn tiến xa.
Thế nhưng, ông nội cũng biết tính tình của Ôn Lâm quá kiêu ngạo, nhất là trong chuyện tình cảm, chậm chạp và không mở lòng, điều này khiến ông không khỏi đau đầu!
“Tiểu Như hôm nay xuất viện, cháu đến đón cô ấy, tình cờ gặp Uyển Uyển và biết ông đến khám.”
Nghe Ôn Lâm giải thích ngắn gọn, ông nội Ôn lập tức nổi giận.
“Ôn Lâm, cháu đã giúp đỡ mẹ con Tiểu Như quá nhiều rồi! Kể từ khi cháu kết hôn với Uyển Uyển, phải giữ khoảng cách với Tiểu Như.
Nếu còn để Uyển Uyển chịu thiệt thòi, ông sẽ đích thân đánh gãy chân cháu!”
Sống đến tuổi này, ông nhìn người rất chuẩn.
Ông biết rõ tâm cơ của Lâm Huệ Như, nhiều tính toán lắm.
Nếu Ôn Lâm không sớm giữ khoảng cách, sẽ có ngày xảy ra chuyện phiền phức!
“Ông, cháu tự biết chừng mực.”
“Chừng mực cái gì! Cháu phải nhớ, bây giờ cháu đã là người có gia đình, đừng làm gì mà sau này phải hối hận!”