"Dừng lại, không đánh nữa!"
Sau một hồi lâu, cuối cùng Dạ Lăng lên tiếng.
"Này này, ta còn chưa có tận hứng đâu."
Thanh niên tóc đen có chút mất hứng, không nguyện ý dừng lại trận đấu.
"Tiền bối, ngài nhìn xung quanh đi."
Thanh niên tóc đen nghe theo lời Dạ Lăng, đưa mắt nhìn tầng vĩ độ này.
Vũ trụ thương khung rách nát, hư không vỡ vụn, hỗn độn chi khí không ngừng tràn vào phiến thiên địa này, hóa thành từng loại năng lượng.
Đại đạo quy tắc bị đánh đến tàn phế không trọn vẹn.
"Ừ thì.."
Thanh niên tóc đen không nói lên lời.
Hắn và Dạ Lăng đánh nhau quên cả trời đất, tuy nói tầng vĩ độ này có thể chịu được cuộc đối đầu của Tiên Đế, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, thi thoảng, dù ở cảnh giới Tiên Đế, nhưng với tài năng và thực lực của bọn họ thì phát huy ra sức mạnh vượt qua cả cảnh giới của bản thân là rất bình thường.
Đạo hạnh của Dạ Lăng tại Tiên Đế cảnh giới cũng đã đi được rất xa, thậm chí có dấu hiệu chạm đến một tầng thứ cao hơn nữa.
Thực lực như vậy cũng không cần bàn cãi.
"Khụ khụ, ta công nhận rằng ngươi có tư cách dạy cháu ta."
Thanh niên tóc đen ho nhẹ một cái, lúng túng đánh trống lảng.
"Trở về như cũ."
Ngôn xuất pháp tùy, hết thảy đều theo ý muốn của thanh niên tóc đen.
Thiên địa, vũ trụ đại đạo, hết thảy dựa theo lời nói của hắn mà phục hồi như cũ, sinh cơ bừng bừng, giống như chưa từng xảy ra trận đấu giữa hai người vậy.
Sau khi khôi phục như cũ, thanh niên tóc đen liền biến mất, để lại Dạ Lăng đứng ngơ ngác.
"Này, chỉ điểm, chỉ điểm đâu?"
Hắn gào lên một tiếng.
Hư không gợn sóng, trong nháy mắt Dạ Lăng cũng biến mất khỏi tầng vĩ độ này.
* * *
Dương Xuân Minh lúc này đã rời đi thế giới Doraemon.
Tiếp tục cuộc hành trình du ngoạn của hắn.
"Tiểu tử họ Dạ này dai dẳng, dứt mãi không ra.
Y như keo da chó vậy."
Mấy hôm trước hắn có cùng Dạ Lăng đại chiến, trước khi chiến đấu thì hắn có hứa hẹn sẽ chỉ điểm tiểu tử kia một chút.
Nào ngờ sau khi trận đấu kết thúc thì bản thân lại quên mất lời hứa, thế là tiểu tử kia liền bám theo nằng nặc đòi hắn thực hiện lời hứa hẹn.
Hiện tại hắn đang đứng ở không gian mà năm đó hắn thoát khỏi sự ràng buộc về cảnh giới, siêu việt tất cả mọi thứ, nằm ngoài hết thảy vạn vật, không có thứ gì có thể tác động hay tương tác được với hắn.
Dương Xuân Minh cùng với nơi hắn đang ở vượt qua tất cả, không có khái niệm, quy tắc, nhân quả, không gian, thứ nguyên, thực tại, vĩ độ, tinh bích, vị diện, vũ trụ, hư vô, vô hạn tầng tự sự, thứ gì, vật gì, thực thể hay ai đó có thể chạm tới được.
"Năm đó sau khi thoát khỏi sự ràng buộc ta liền rời khỏi nơi này luôn mà không quan sát kỹ.
Giờ nhìn lại đúng là vắng vẻ thật."
Dương Xuân Minh tiện tay biến ra một cái ghế ghỗ, hắn liền ngồi xuống, tay đặt lên tay vịn ghế gỗ mà chống đỡ lấy cằm, chân phải vắt lên chân trái, vẻ mặt lười biếng vô cùng, con mắt vô cùng uể oải tựa như hắn có thể thiếp đi bất cứ lúc nào.
Một loại vô hình khí tức từ Dương Xuân Minh bắt đầu lộ ra.
Đế, vạn vật chúa tể, người thống trị, đứng trên mọi không gian, thứ nguyên, thực tại, vĩ độ, tinh bích, vị diện, vũ trụ, hư vô, vô hạn tầng tự sự, hết thảy vạn vật.
Một vị Đế giả cao cao tại thượng, lười biếng ngồi ở trên cao quan sát vạn giới chúng sinh, không người làm bạn.
Tại trong mắt của Dương Xuân Minh, bên dưới hắn nhìn thấy là vô hạn tầng thứ đang không ngừng xếp chồng lên nhau nhưng vẫn không cách nào chạm đến tầng thứ cao hơn được.
Không gian, thứ nguyên, thực tại, vĩ độ, tinh bích, vị diện, vũ trụ, hư vô, vô hạn tầng tự sự hết thảy đều nằm trong một dấu chấm nhỏ.
Dấu chấm này nhỏ đến mức không thể biết được.
Ngoài bản thân dấu chấm đó ra thì còn có vô số không đếm được dấu chấm như vậy.
Nếu bản thân dấu chấm này là "một" thì ngoài nó ra vẫn còn có vô hạn không đếm được "một" đang không ngừng xếp chồng lên nhau nhưng không cách nào vượt qua lớp ngăn cách.
Và thứ vượt trên những dấu chấm này là một lớp ngăn cách, bao trùm lên vô hạn không đếm được "một".
Phía trên lớp ngăn cách này tiếp tục là các dấu chấm tương tự như vậy, rồi bao trùm lên các dấu chấm này tiếp tục là một lớp ngăn cách.
Vô hạn tuần hoàn, không ngừng lặp lại, không ngừng leo cao lên.
"Mà cho dù có thế nào thì cũng không cách nào chạm đến ta."
Dương Xuân Minh uể oải nói.
* * *
Tại Ma La giới.
Ma khí tản mạn trong trời đất, nhiều đến nỗi ngưng thực thành vật chất, hóa ra từng loại năng lượng, ma tộc, ma nhân mạnh mẽ xé rách vô tận siêu cấp thời không lĩnh vực, thứ nguyên, đại đạo pháp tắc, thôn phệ ba ngàn siêu cấp đại thế giới.
Bầu trời khác biệt với thế giới của người mình thường, không hề có màu xanh biếc như thế giới khác, bị ma khí thay đổi màu sắc, biến thành màu đỏ thẫm quỷ dị.
Tại chỗ sâu nhất bên trong Ma La giới.
Ở đây thế núi hiểm trở, núi non trùng điệp, là nơi sâu nhất đồng thời cũng là nơi cao nhất của Ma La giới.
Nơi cao nhất của Ma La giới gọi là Tỏa Tiên Đỉnh, tại bên trên Tỏa Tiên Đỉnh là Đế Thiên Cung.
Đây là đạo tràng của Đế Thiên, chủ nhân của Ma La giới.
Đế Thiên Cung, cao khoảng ba đến bốn tầng lầu, cung điện hết thảy được xây dựng lên từ chất liệu bằng đồng thau.
Tại bên trong cung điện cũng vô cùng đơn giản, không có bất luận cái gì hoa lệ trang trí, bên trong hết thảy đơn sơ.
Chỉ có một bức tranh, trên đó vẽ sơn hà nhật nguyệt tinh tú vũ trụ càn khôn thế giới, vạn tộc san sát, chư thánh tranh bá, thần phật nhìn xuống chúng sinh, đại đạo reo vang, đứng tại đỉnh điểm của bức tranh là một tôn Nữ Đế phảng phất đến từ thời kỳ viễn cổ hồng hoang, đạp hết thảy dưới chân của mình được treo tại trên bức tường, ngay chính giữa khi nhìn vào từ của điện.
Ngoài bức tranh vẽ thiên địa vạn vật ra thì cũng chỉ có một chiếc bồ đoàn đặt trước nó.
Một nữ tử ngồi xếp bằng tại trên chiếc bồ đoàn, quay lưng lại với cửa lớn của cung điện, đối mặt với bức tranh.
Mái tóc đen dài tựa như thác nước tùy ý xõa tại sau lưng.
Dung mạo tựa như thiên tiên, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như không có thứ gì có thể làm nàng rung động.
Mắt phượng mày ngài, tại bên trong đôi mắt ấy thu lấy toàn bộ vũ trụ, tinh tú nhật nguyệt càn khôn đều tại trong mắt nàng.
Nàng có sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng hào, làn da trắng mịn tựa như bạch ngọc.
Thân thể thon dài, mặc một bộ váy dài màu trắng, phong cách cổ xưa đơn giản không có nhiều hoa văn trang trí.
Tiêu Viêm và Dược Trần liền đứng giữa đại điện, đối mặt với nữ tử trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy được sự cao quý, thánh khiết tuyệt đối mà không gì có thể vấy bẩn được.
"Tiểu tử, ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Đế Thiên từ khi mang Tiêu Viêm trở về cũng đã được hơn nửa ngày.
Nàng liền ngồi trên bồ đoàn tĩnh tọa, đôi mắt nhắm chặt không hỏi thế sự, giờ khắc này liền mở ra đôi mắt hỏi thiếu niên bên dưới.
"Bẩm tiền bối, ngài rất mạnh."
Cái sau được hỏi liền chắp tay, cung kính đáp lấy.
Tiêu Viêm nào dám ý kiến tại sao nàng mang hắn đi đến nơi này, liền trả lời chung chung, dù sao sự thật liền như lời hắn nói, nàng rất mạnh.
Đồng thời, hai người còn thấy được sự miệt thị chúng sinh, coi thường thiên địa, không coi bất cứ ai ra gì.
Một cỗ kiêu ngạo, bề nghễ thiên địa, sừng sững tại đỉnh chư thiên, trấn áp hết thảy thời không bên trong đôi mắt của nữ tử này.
"Ừ, sao nữa?"
Đế Thiên dường như hơi có hứng thú với câu trả lời của Tiêu Viêm, nàng liền tiếp tục gây áp lực lên hắn.
"Mẹ nó, nữ nhân này làm sao hỏi nữa?"
Tiêu Viêm rất muốn nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám nghĩ.
Đối mặt với loại cường giả này, chỉ cần trong đầu mình nghĩ gì thì đối phương lập tức liền biết được.
"Tiền bối, ngài..
Ngài rất đẹp, còn có rất kiêu ngạo."
Hắn không hề có ý khinh nhờn Đế Thiên, trước sự cao quý như vậy hắn làm sao có ý khinh nhờn, hắn thưởng thức vẻ đẹp của nàng tựa như thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, của cảnh đẹp vậy.
Đế Thiên sau khi nghe câu trả lời của Tiêu Viêm cũng không có tức giận, nàng cảm thấy người này không hề vô lễ, cũng không dám vô lễ với nàng, về phần kiêu ngạo thì sao chứ, nàng có bản lãnh để kiêu ngạo, ai dám ý kiến chứ, phần mộ của những kẻ đã từng ý kiến không biết đã bị người ta đào lên mấy lần rồi.
"Ngươi cảm thấy nếu muốn đi đến đỉnh cao thì cần những gì?"
Đây là câu hỏi cuối cùng của nàng, nếu tiểu tử trước mắt trả lời đúng như ý nàng mong muốn thì nàng sẽ thu hắn làm đệ tử mặc dù chỉ trong hai năm.
Còn không thì đá trở lại thế giới cũ, xóa đi ký ức của hắn.
"Cái này.."
Không lường trước được, Tiêu Viêm không lường trước được câu hỏi lại là như vậy.
Muốn đi đến cuối đường tu đạo có rất nhiều yếu tố, công pháp, đan dược, cơ duyên, sư phụ chỉ dạy, may mắn, kiên định, vân vân..
Rất nhiều yếu tố quan trọng.
Tiêu Viêm trầm tư im lặng rất lâu, Dược Trần từ khi đến Ma La giới cũng không cách nào giúp được hắn, chỉ có thể yên phận bên trong nhẫn.
"Vãn bối tu vi thấp kém.
Chưa dám nói đi đến cuối đường, nhưng theo cách nghĩ của vãn bối thì điều cần thiết có lẽ là một đạo tâm kiên định, lòng ham học hỏi cùng với một niềm tin vô địch."
Sau nửa ngày im lặng, Tiêu Viêm mới nói ra cái nhìn của mình.
Đạo tâm, hiểu một cách đơn giản thì đó là lý tưởng, con đường ở trong tâm mỗi người luôn hướng về một đích đến nào đó.
Tại trên con đường tu luyện, chỉ cần đạo tâm của ngươi kiên định thì không một yêu ma hay bất cứ tác động bên ngoài nào có thể quấy phá ngươi.
Đạo tâm kiên định tức đại đạo vô địch.
Không tin, ngươi liền hỏi Lý Thất Dạ.
Chỉ cần có tấm lòng ham học hỏi, hải nạp bách xuyên, luôn đặt mình ở chỗ thấp hơn, không ngừng tiếp thu kiến thức, chắt lọc tinh túy, thì cho dù ngươi có điểm xuất phát kém đi chăng nữa cũng có thể đi đến đỉnh cao.
Không tin, ngươi liền hỏi Lý Thất Dạ, Ngoan Nhân Đại Đế.
Người tu đạo, muốn bước lên đỉnh cao thì ngoài đạo tâm, cùng với lòng ham học hỏi ra thì thứ còn lại chính là một niềm tin.
Một niềm tin vô địch, luôn tin tưởng vào bản thân mình, luôn tin tưởng bản thân cho dù đương đầu với sóng gió to lớn đi nữa, kẻ thù có mạnh đến cỡ nào cũng có thể chiến thắng hết thảy.
Một tín niệm vô địch chính là động lực để người tu đạo cố gắng, thúc đẩy bọn họ vào sinh ra tử, không ngừng chiến đấu, không ngừng tiến lên.
Nếu chỉ có niềm tin mà không cố gắng thì chả khác nào sự cuồng vọng ngu dốt cả.
Không tin, ngươi liền xem đám người tại Già Thiên, đám người tại Đế Bá.
Một đám Đại Đế, Tiên Đế, tùy tiện lấy ra một cái cũng là vô địch cổ kim tương lai, sừng sững tại đỉnh chúng sinh, bọn hắn liền có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân mình, tin tưởng bản thân vô địch, tin tưởng bản thân có thể chiến thắng hết thảy, gặp phải kẻ thù có cảnh giới cao hơn mình bọn hắn cũng không nhụt chí, bọn hắn liền đương đầu lấy, tin tưởng bản thân mình có thể chiến thắng.
Tin tưởng tương lai chính mình cũng có thể đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn sẽ siêu việt hết tất cả.
"Kẻ này, chắc chắn là đệ tử của ta.
Dạ Lăng tên kia chắc chắn thua."
Nghe được câu trả lời của Tiêu Viêm, Đế Thiên trong lòng mừng thầm.
Nàng và Dạ Lăng đã đấu với nhau rất lâu, từ cái lúc còn là hai đứa trẻ nghèo trong thôn đến sau này trở thành tu sĩ, mãi đến tận bây giờ vẫn đang đấu.
Trong suốt quá trình cũng chỉ có hòa, không hề có trận thắng hay thua nào hết.
"Ha ha, Dạ Lăng, ngươi cứ chờ đó đi."
Nội tâm nàng đang hống kêu lên, tin chắc mình đã chiến thắng.
"Câu trả lời không tệ.
Ta chính là minh chứng sống của ba cái ngươi vừa nêu ra.
Thiên phú không tốt liền đem đạo tâm, tấm lòng hiếu học, niềm tin vô địch đến bù, cố gắng hơn người khác gấp hàng trăm ngàn lần.
Ngộ tính không được, ta liền ngồi đó cảm ngộ, so người khác càng cố gắng.
Cơ duyên không có, lấy mạng đi tranh, tranh với trời, tranh với tất cả chúng sinh, tranh với chính bản thân mình."
"Tiểu tử, ngươi đúng là không để cho ta thất vọng.
Ngươi, sẽ làm đệ tử của ta, trong hai năm."
Đế Thiên liền gằn từng chữ một, một cỗ bá khí, mang theo uy thế vô địch, không cho phép chối từ tỏa ra từ nàng.
Kinh thiên vĩ địa áp lực làm Ma La giới run rẩy, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không cách nào phát ra ánh sáng, đại đạo reo vang, chúng sinh sợ hãi, tưởng chừng vị Nữ Đế của bọn họ lại tức giận.
"Đệ tử, bái kiến sư phụ."
Có bắp đùi to cớ sao không ôm, Dược Trần còn thúc giục Tiêu Viêm đồng ý.
Hơn nữa hai người cũng không dám từ chối..
Từ đây, hai năm địa ngục của Tiêu Viêm bắt đầu mở ra.
"Ta chỉ là đến từ hôn mà thôi, có cần phải kinh khủng như vậy không?"
Ở thế giới Đấu Phá, nếu để cho Nạp Lan Yên Nhiên biết được, biểu tình trên khuôn mặt nàng chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Ba năm hẹn ước...!Ha ha ha!.