"Ô Tố này, ta muốn ra ngoài xem hội đèn lồng, cho nên… Tối nay ngươi trực thay ta được không?"
Bên kia mảnh vườn xanh um tươi tốt đầu hạ, một giọng nói uyển chuyển như tiếng chim vàng anh nhẹ nhàng vang lên.
Cửa phòng của Ô Tố bất ngờ bị mở ra, người đến thậm chí còn không thèm gõ cửa.
Bàn tay đang chải tóc trong gương của nàng dừng lại, Ô Tố quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa sổ đằng sau tấm gương trang điểm hé mở, ngoài trời ánh nắng chiều rực rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh, dịu dàng của nàng.
Ánh mắt Ô Tố nhìn về phía cửa.
Gương mặt xinh đẹp ngọt ngào của Vệ Lệ ló ra từ phía sau, nàng ta cười hì hì nói với Ô Tố.
"Ta có hẹn với người ta nên không tiện nuốt lời.
Ô Tố, người đi thay ta nhé!"
Nàng ta chớp mắt với Ô Tố như có ý làm nũng.
Đôi mắt to sáng rõ ràng của Ô Tố nhẹ nhàng nheo lại.
Nàng hơi nhếch khóe môi lên một chút, nàng cảm thấy như vậy là một nụ cười thân thiện.
"Được…" Nàng kéo dài âm cuối, nhấn khá nặng vào thanh điệu, nói có vẻ không lưu loát như người mới học ngôn ngữ.
"Hì hì, Ô Tố, ngươi tốt thật đấy, vậy ta đi đây!" Vệ Lệ đóng cửa cái rầm.
Ô Tố đang cầm một chiếc lược gỗ màu trắng trong tay, khi Vệ Lệ đến, nàng mới chải được nửa mái tóc.
Lúc này, tay nàng từ từ ấn xuống, lược gỗ màu trắng lướt dọc theo mái tóc đen nhánh dày dặn.
Nàng biết mình là một thị nữ bình thường nhất trong nhà của một quý tộc, thậm chí còn không có tư cách đến hầu hạ trước mặt chủ nhân.
Ô Tố nhớ phủ đệ này tên là Tĩnh Vương phủ, nàng chưa từng gặp chủ nhân của nơi này.
Nhưng điều đó không quan trọng, nàng chỉ cần nghiêm túc làm việc kiếm sống là được rồi.
Mấy ngày nay Vân Đô rất náo nhiệt nhưng nàng cũng không cảm nhận được bao nhiêu, nàng là yêu quái, dù sao cũng hơi không hiểu được cảm xúc của con người.
Ô Tố là yêu quái được sinh ra từ khí hỗn độn, không thể hấp thụ được luồng linh khí thông thường tràn ngập trên thế gian.
Nàng chỉ có thể hấp thụ nguồn năng lượng chưa phân chia âm dương tỏa ra từ những sinh vật vừa mới chết, đổi lại nàng sẽ hoàn thành nguyện vọng khi còn sống của những linh hồn đang hấp hối kia.
Sở dĩ nàng ở lại Tĩnh Vương phủ là vì đang thực hiện tâm nguyện của một con người đã chết, đó là cách để kiếm sống.
Ô Tố lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Nàng không có dung mạo tuyệt trần, không thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Những đường nét trên khuôn mặt nàng mềm mại và tinh tế, giống như là tác phẩm được họa sư chấp bút vẽ ra một cách cẩn thận.
Ô Tố chớp mắt, đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng.
Sự tương phản giữa lòng trắng trong vắt và con ngươi đen nhánh trong mắt nàng rất mạnh mẽ, khiến đôi mắt có vẻ lạnh lùng không giống con người.
Nàng sững người một lúc, không bao lâu sau, quản sự phụ trách nhóm thị nữ của các nàng sai người mang thứ gì đó đến.
Ô Tố nghe thấy tiếng động bên ngoài viện bèn đứng dậy, chuẩn bị lấy y phục phải mặc để tối nay đi trực.
Nàng ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ, là nơi cực kỳ nghiêm khắc trong việc đãi khách.
Để khách quý không nhìn ra chỗ sai, mỗi một hạ nhân đều phải mặc y phục và đeo trang sức giống nhau.
Khi đón tiếp khách, hạ nhân còn phải sử dụng đan Thiên Nhan có thể thay đổi dung mạo, mang trên mình khuôn mặt tuấn nam mỹ nữ tiêu chuẩn.
Vốn dĩ hôm nay không phải phiên trực của nàng nhưng Vệ Lệ, thị nữ sống cùng tiểu viện đã nhờ nàng đi trực thay nên nàng mới phải đi.
Trong mắt người ngoài, Ô Tố là người thật thà, dễ nói chuyện, thoạt nhìn qua cũng không thông minh lắm, cho nên có việc gì cũng đều có thể nhờ nàng làm giúp.
Ô Tố cứ thế làm rất nhiều việc nhưng cũng chưa từng được họ cảm ơn lấy một câu.
Dù sao nếu không làm việc Ô Tố cũng chỉ biết ngẩn người ngồi đấy, vì thế nàng cũng không quan tâm đến chuyện này lắm.
Ô Tố bước ra khỏi phòng, mái tóc dài của nàng vẫn xõa, dừng trên bờ vai của y phục màu trắng.
Ô Tố nhìn thấy Vệ Lệ đang mượn ánh hoàng hôn trong sân để trang điểm, nàng ta đang khéo léo tết những cành hoa trong giỏ vào bím tóc của mình.
Nàng biết hôm nay Vệ Lệ sẽ đi gặp người trong lòng làm thị vệ của mình, nàng ta sẽ cùng đi tham gia lễ hội đèn lồng tối nay với người đó.
Trong tiểu viện còn có một vị cô nương khác tên là Lâm Mộng, tối nay Ô Tố sẽ cùng làm việc với nàng ta.
Thấy Ô Tố đi ra, nàng ta nhích người lại gần về phía Vệ Lệ.
Ô Tố nhấc chiếc hộp gấm đặt trên bàn trong sân lên, bên trong là y phục và đồ trang sức thống nhất của Tây Uyển Tĩnh Vương phủ, chất liệu tốt hơn nhiều so với những gì Ô Tố thường mặc.
"Lâm Mộng, buổi tối chúng ta đi cùng nhau hả?" Giọng nói của Ô Tố rất nhẹ, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng rồi hỏi.
"Ta đưa Vệ Lệ ra cửa phủ trước đã, ngươi cứ đi một mình đi." Lâm Mộng nhìn nàng một cái, vẻ mặt hơi xa cách.
Nhưng Ô Tố lại không nhìn ra vẻ xa cách này.
Nàng bước vào phòng, lấy đôi bông tai trân châu trong hộp gấm ra, giơ tay lên từ từ đeo vào tai mình.
Trên bàn tay giơ lên của nàng có một chiếc nhẫn kỳ lạ có hình thiêu thân màu đen trắng.
Đột nhiên, đôi cánh thiêu thân run rẩy, giãy giụa muốn bay lên.
Thế nhưng cánh của nó vốn đã bị gãy, đầu ngón tay Ô Tố chợt xuất hiện một luồng khí hỗn độn, nâng đôi cánh lẩy bẩy của con thiêu thân lên.
"Trời sắp tối rồi, đi chơi đi." Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng êm ái như đang xoa dịu một linh hồn đang hấp hối.
Nàng nheo mắt, im lặng nhìn con thiêu thân vây quanh mình, cố gắng bay lên.
Ô Tố cũng có thể hấp thụ năng lượng của cây cỏ và động vật sắp chết.
Thiêu thân vừa đậu trên ngón tay nàng mới phá kén chưa được bao lâu nhưng cũng sắp rời xa thế gian này rồi.
Nó sinh ra với đôi cánh bị tật, không thể bay được, cũng không sống được mấy ngày.
Hôm nay Ô Tố nhặt nó lên, thực hiện một giao dịch nhỏ với nó.
Nàng dùng pháp thuật để giúp con thiêu thân vẫy đôi cánh của mình, nó sẽ tặng nàng năng lượng sau khi chết.
Lúc này hoàng hôn dần buông xuống, Ô Tố giơ tấm màn che bên cạnh ngọn đèn trên bàn lên rồi thắp sáng.
"Nhìn mặt trăng ở bên ngoài kìa." Nàng chỉ vào ánh trăng ngoài cửa sổ rồi nói với con thiêu thân.
"Ta có việc riêng phải làm, không ở lại với ngươi được."
Hai luồng khí đen trắng quẩn quanh đôi cánh của thiêu thân, nó loạng choạng bay ra ngoài.
Ô Tố đã dùng vài phần hơi thở của nàng để giúp nó bay.
Vậy nên dù nàng đang ngồi trước gương trang điểm thì cũng có thể mượn thị giác của nó để thu thập tin tức.
Đèn trong Tĩnh Vương phủ lần lượt được thắp lên, có hai nữ tử trẻ tuổi đang dắt tay nhau thì thầm.
"A Mộng, tiếc thật đấy, tối nay ngươi cũng phải trực, không thể ra ngoài chơi với ta được."
Vệ Lệ thân mật kéo tay Lâm Mộng nói.
"Ai da, ngươi cũng thật đáng thương, lại phải làm chung với Ô Tố, ta rất lo nàng ta sẽ làm liên lụy đến ngươi."
“Ha ha, tối nay Tĩnh Vương phủ mở tiệc chiêu đãi khách quý, ta chưa bao giờ thấy Lục quản sự để ý việc gì đến như vậy, đến cả đan Thiên Nhan cũng mang ra dùng rồi.
Nàng ta ngốc nghếch như thế, tốt nhất là cứ phạm sai lầm một chút, để quản sự đuổi nàng ta ra khỏi phủ."
“Tốt nhất là nàng ta nên rời phủ, loại người như vậy làm sao có thể ở lại Tĩnh Vương phủ cùng chúng ta được? Hôm trước ta nhìn thấy nàng ta đưa tin đến thiện phòng, còn sai viết chữ, nhìn là biết đi học chưa được mấy ngày, nàng ta chỉ là một nha đầu bình thường ở thôn quê mà thôi."
“Nàng ta không lanh lợi, làm việc cũng không tháo vát, chẳng biết sao lại được ở lại Tĩnh Vương phủ nữa.
Nghe nói Lục quản sự của chúng ta đối xử với nàng ta…”
Vệ Lệ nhấc váy lên, sờ vào nhành hoa quấn quanh bím tóc, thở dài một tiếng.
"Thôi đừng nói nữa, chúng ta dựa vào năng lực của mình để vào phủ, không giống nàng ta."
Tay còn lại của Vệ Lệ đang cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo, con thiêu thân được Ô Tố thả ra nhìn thấy ánh sáng bên trong đèn lồng, vội lảo đảo lao vào phía trên chiếc đèn.
“Á…” Hai tiếng kêu chói tai vang lên, Vệ Lệ và Lâm Mộng hốt hoảng né tránh con côn trùng bay trông rất đáng sợ này.
Lâm Mộng vung chiếc quạt tròn của mình ra, đập con thiêu thân rơi xuống đất, luồng khí đen trắng của Ô Tố bám vào người nó lập tức tiêu tan.
Chiếc giày thêu xinh xắn giẫm lên mình con thiêu thân khuyết cánh, hai mỹ nhân vội xách váy la hét chạy đi.
Ô Tố một mình ở trong phòng trang điểm đột nhiên mở mắt, đôi mắt bình tĩnh của nàng không hề dao động.
Nàng thè lưỡi trước gương, trong miệng nàng có viên đan Thiên Nhan vừa uống xong.
Viên đan Thiên Nhan tan ra, một luồng khí vô hình che phủ hai má nàng.
Khuôn mặt mộc mạc, dịu dàng trong gương đã được thay thế bằng khuôn mặt xinh đẹp chuẩn mực.
Ô Tố đến nơi Lâm Mộng và Vệ Lệ vừa rời đi.
Nàng ngồi xổm xuống, từ từ nhặt một ít cát đá bên cạnh, che lên mình con thiêu thân.
Cùng lúc đó, một nguồn năng lượng hấp hối cực kỳ yếu ớt rơi vào đầu ngón tay nàng, Ô Tố hé môi hút lấy chút năng lượng đó.
Nàng đã no hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút thôi, trong vài ngày nữa, nàng lại phải đi tìm thứ gì đó sắp chết.
*
Đêm nay Vân Đô nghênh đón một nhân vật lớn trở về, đại lễ tế trời sắp đến, như thường lệ, Cửu điện hạ trong truyền thuyết sẽ trở về Vân Đô chủ trì đại lễ.
Có rất nhiều câu chuyện kể về vị Cửu điện hạ này, hắn là người được toàn thể Vân Đô từ Hoàng đế đến thần dân đều ngưỡng mộ và kính trọng,.
Trước khi hắn trở về, tám vị Hoàng tử Hoàng nữ phía trên của Cửu điện hạ đã tranh giành một trận xem ai sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hắn.
Cuối cùng dựa vào bốc thăm để quyết định, Tứ Hoàng tử Tĩnh Vương điện hạ đã thắng, Quan Lan các dùng để đón khách mà hắn ta xây dựng ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ giờ đã có chỗ dùng.
Thế nhưng khi Bùi Cửu Chi trở về Vân Đô mà vẫn chưa thấy gióng trống khua chiêng gì cả.
Bên trong Vân Đô, vô số đèn màu cầu phúc được thắp sáng khiến đêm tối sáng rực như ban ngày, một con ngựa trắng phi qua khu đô thành sầm uất.
Người cưỡi bạch mã, mặc y phục màu xanh phẳng phiu, đội nón trúc rộng, hơi cúi đầu nhìn về phía trước.
Hắn lộ ra nửa mặt dưới tuấn tú, trắng nõn, đôi môi mỏng mang theo mấy phần lạnh lùng, môi mím lại tạo thành một đường cong u ám uy nghiêm.
Thanh trường kiếm trên lưng hắn sáng lấp lánh, vỏ kiếm được bọc bằng một mảnh lụa trắng bình thường, che đi quầng sáng của lưỡi kiếm.
Ở trong thành, cô nương cài hoa trên bím tóc đang tay trong tay với nam tử tuổi trẻ đi phía sau.
Vô số người qua lại, tiếng vó ngựa xa dần như một cơn gió mát quét qua, đi về phía Tĩnh Vương phủ.
*
Đây là lần đầu tiên Ô Tố đến Quan Lan các, một căn nhà xa hoa được xây dựng trên một hồ nước lớn do con người đào ra.
Trăng trên trời phản chiếu xuống dưới nước, cùng nhau chiếu rọi nơi yến tiệc trên lầu cao.
Ô Tố cảm thấy lầu cao này giống như một con thú khổng lồ sáng ngời, nàng chỉ liếc nhìn một cái rồi không nhìn nữa.
Ô Tố từ từ bước trên hành lang chín khúc nối liền đến Quan Lan các.
Hộp thức ăn trong tay nàng cực kỳ nóng, dưới đáy cũng chứa đầy nước nóng để giữ ấm, nàng không dám chậm trễ, cẩn thận bưng lên.
Phía trước và phía sau nàng là nhóm thị nữ với diện mạo giống hệt nhau đang cúi đầu.
Trong Vương phủ này không cần dung mạo phải quá nổi bật, chỉ cần không phạm sai sót mới là cách xử sự ổn thỏa nhất.
Đi vào Quan Lan các, Ô Tố bày món ăn ra trước mặt những vị khách cuối cùng, sau đó cúi đầu bước ra ngoài, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục bưng đồ ăn lên.
Những âm thanh ca múa trong các nhẹ nhàng du dương, các vị khách đều vui vẻ.
Ô Tố cũng không biết yến tiệc này có ai, nàng chỉ biết yến tiệc này rất long trọng và mở đến tận đêm khuya.
Phía sau Quan Lan các, trăng tròn treo cao, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, bị nuốt trọn vào ngọn đèn dầu sáng rực.
Ô Tố bưng thức ăn, chờ chủ nhân gọi thì dâng lên.
Đây là lượt dâng thức ăn cuối cùng của nàng, phần việc còn lại những hạ nhân khác sẽ lo liệu.
Nàng đứng ở một nơi kín đáo trong sảnh, khẽ ngáp một cái.
Gần đây Tĩnh Vương phủ ít vật chết hơn, nàng thường cảm thấy đói, mà cứ đói là sẽ buồn ngủ.
Chủ nhân của Quan Lan các - Tĩnh Vương - đang ngồi ở ghế dành cho khách, vị trí dưới tay Bùi Cửu Chi, phía sau hắn ta là một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đen cúi người hành lễ với Bùi Cửu Chi.
Nam tử cầm một lư hương, lấy ra một nén nhang cẩn thận thắp lên, thoáng một cái, một mùi thơm kỳ diệu đã lan tỏa khắp Quan Lan các.
Tĩnh Vương cười nói: “Cửu Chi, đây là thầy điều hương nổi danh ở ngoại bang, ta nhiều lần tới thăm hỏi mới mời được hắn đến đây.”
Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống, liếc nhìn thầy điều hương đang khảy lư hương, sau đó hắn khẽ gật đầu với Tĩnh Vương, cử chỉ thờ ơ lãnh đạm.
"Hầy..." Tĩnh Vương than thở: "Cửu Chi này, từ sau khi theo học kiếm đạo, đệ càng ngày càng lạnh lùng đấy."
"Ta không hề." Giọng nói của Bùi Cửu Chi trầm thấp lạnh lùng, giống như vầng trăng sáng bị mây che khuất.
Khi hương thơm kỳ diệu trong Quan Lan các tỏa ra, trong lòng Ô Tố vẫn đang cảm thán hương này thực sự rất dễ ngửi.
Tuy nhiên, nàng chỉ ngửi thêm vài lần đã thấy đầu mình hơi choáng.
Vốn dĩ nàng còn không quan tâm bất cứ chuyện gì xung quanh.
Nhưng khi Bùi Cửu Chi trong điện bắt đầu nói chuyện, nàng lại ngước mắt lên nhìn, cố gắng nhìn rõ hình dáng của hắn mà không thành công.
Mấy lớp màn sa lồng vào nhau, ngăn cách những con mắt tò mò nhìn trộm của hạ nhân.
Ô Tố cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trong mình, nàng cau mày, đúng lúc lại nghe thấy tiếng gọi bưng đồ ăn lên, nàng bèn vội vàng đem tới.
Nàng cảm thấy cơ thể mình có phần mất kiểm soát, như thể bị trúng độc vậy.
Xuất phát từ bản năng né tránh nguy hiểm, làm xong việc, nàng lập tức guồng chân chạy ra khỏi Quan Lan các.
Bên trong Quan Lan các, hương thơm vẫn không ngừng tỏa ra, thầy điều hương mặc áo đen cụp mắt xuống, khua đoạn hương trong lư cháy lớn hơn một chút.
Ngọn lửa trong lư hương được đốt lên bằng đồ vật cũ mà Bùi Cửu Chi từng dùng, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt thầy điều hương.
Hắn ta mơ hồ nhớ tới lúc mình nhận được nén hương này, giọng nói mơ màng kia thì thầm với hắn ta…
"Hương này tên là Y Tình hương, dùng đồ vật cũ của Bùi Cửu Chi làm chất dẫn, đốt một đầu, khi cháy đến đầu kia nó sẽ thu hút những yêu quái đáng sợ và tà ác nhất trong phạm vi tám trăm dặm lao đến bất chấp mọi nguy hiểm, để cùng hắn lên núi Vu mây mưa.
Yêu quái càng mạnh thì Bùi Cửu Chi sẽ càng ít có khả năng chống cự với nó, dưới lưới trời Vân Đô này ẩn náu bao nhiêu yêu quái, ta nghĩ hẳn là ngươi biết rõ."
Ô Tố chạy khỏi Quan Lan các, chỉ khi cách xa mùi hương kia nàng mới lấy lại được một chút lý trí.
Nàng thở phì phò nhưng mùi hương kia vẫn không hề tiêu tan, thậm chí còn bay ra ngoài thêm.
Đêm khuya, bóng đêm dưới Quan Lan các lay động, vừa qua giờ Tý, trước mắt Ô Tố tối sầm, đột nhiên không nhìn thấy gì nữa.
Nàng là yêu quái từ hỗn độn mà thành hình, trời sinh không có thất khiếu.
Sau khi hóa thành hình, cứ mỗi tháng lại có bốn ngày nàng không thể nhìn, nghe, nói, ngửi, và hôm nay nàng đã bị mất thị lực.
Ô Tố là yêu nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, hành động của nàng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nàng vuốt thẳng gấu váy, chỉnh lại đôi hoa tai trân châu trên tai rồi chuẩn bị rời đi, mặc kệ mùi thơm kỳ quái kia.
Dù sao công việc của nàng cũng đã hoàn thành.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Mộng lại kéo nàng lại.
"Ô Tố, ta muốn về sớm để nghỉ ngơi, bàn đồ ăn cuối cùng này, ngươi bưng lên thay ta nhé."
Ô Tố quay người, lông mày hơi nhíu lại, giọng nói khẽ khàng như u linh trong bóng đêm: "Lâm Mộng, hôm nay ta không tiện rồi."
Mùi hương đó rất quái dị, nàng lại không thể nhìn thấy nên cũng không tiện quay lại Quan Lan các.
"Ngươi thay ca giúp Vệ Lệ dễ dàng như vậy, thế mà ta nhờ một chút lại không được?"
Lâm Mộng oán giận: "Ngươi không tiện cái gì?"
"Vậy thì đưa cho ta." Ô Tố nhẹ nhàng thở dài.
Nàng dựa vào nhiệt độ và hơi thở, cảm nhận được đại khái hình dáng của Lâm Mộng rồi khẽ gật đầu với nàng ta.
Nàng biết mùi thơm trong Quan Lan các rất nguy hiểm.
Nhưng dường như ở nơi ấy cũng có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng, khiến nàng vô thức đồng ý với Lâm Mộng.
Ô Tố cầm lấy hộp thức ăn mà nàng ta đưa cho, một lần nữa đi về phía Quan Lan các.