Bùi Cửu Chi đáp xuống trước mắt Ô Tố, hắn ngửa đầu lên, thấy đôi môi nàng tái nhợt.
Đôi mắt Ô Tố rất bình tĩnh, như một dòng suối trong vắt không có những luồng nước chảy qua chảy lại.
Hai tông màu đen và trắng đối lập nhau dưới hàng mi của nàng phản chiếu lại ánh nắng, chúng hòa vào nhau tạo ra một thứ màu sắc tinh khiết kỳ lạ.
Bùi Cửu Chi nhớ lại, hắn vẫn nhớ đôi mắt này.
Hắn cúi đầu mổ một cái lên đầu ngón tay đang đặt trên bàn của Ô Tố.
Ngón tay nàng hơi run rẩy, cảm thấy rất ngứa.
"Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy ạ?" Ô Tố dịu dàng hỏi.
Hôm nay, bản thể mà Bùi Cửu Chi để lại ở trận pháp điển lễ tế trời đã tới bên ngoài Tĩnh Vương phủ, hắn muốn dùng năng lực mà Tiên Châu truyền vào để tu bổ phong ấn.
Linh khí mà Tiên Châu truyền vào rất phong phú và tinh khiết, sau khi được điển lễ tế trời chuyển hóa thì những năng lượng này có rất nhiều tác dụng.
Nếu nơi nào đó bị hạn hán, linh khí này sẽ biến hóa cho nắng hạn gặp mưa rào, làm ẩm đất đai.
Nếu nơi nào đó việc đi lại không thuận tiện, linh khí này có thể dời núi lấp biển, tạc ra sông nước, khai thông sông ngòi.
Nếu như có yêu ma làm loạn, linh khí này có thể hóa thành kiếm trảm ma, phù hộ cho con người bình an vô sự.
Hiện giờ điển lễ tế trời vẫn chưa kết thúc mà phong ấn ở bên Vân Đô lại gặp vấn đề, vừa đúng lúc có thể sử dụng một phần linh khí mà Tiên Châu truyền tới.
Còn về phần thủ phạm phá phong ấn thì còn phải điều tra từ từ.
Bùi Cửu Chi biết việc này là nhắm vào hắn.
Hôm nay hắn tới tìm Ô Tố cũng chẳng có việc gì đặc biệt, chỉ là hắn muốn tới gặp nàng mà thôi.
Ô Tố nghĩ vị tiểu điện hạ này đúng là rảnh rỗi thật.
Tất cả những tin tức mà nàng biết nàng đã nói cho hắn hết rồi, sao hắn vẫn còn muốn qua đây chứ?
Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn.
Bùi Cửu Chi đáp xuống bên cạnh Ô Tố, biến thành hình người.
Hắn hỏi một câu rất đột ngột: "Nàng đang làm gì thế?"
Ô Tố còn có thể làm gì được nữa chứ? Mấy ngày nay nàng không thiếu năng lượng âm dương cho lắm, cho nên bèn ở trong phòng để dưỡng thương.
Nàng cúi đầu, uể oải nằm úp sấp trên bàn sách, nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, ta đang ngẩn ngơ.
"
Bùi Cửu Chi liếc nhìn cái bàn gần như trống trơn của nàng.
Ô Tố chỉ vài bức thư của Trần Vu ở bên góc bàn, cuộc sống của nàng ấy vô cùng nhàm chán.
"Vết thương vẫn chưa lành sao?" Bùi Cửu Chi hỏi.
"Mấy ngày nữa là ổn thôi ạ.
" Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng dịu dàng: "Đến khi đó ta sẽ đi làm việc.
"
"Ừ.
" Bùi Cửu Chi nhìn nàng rồi đáp một tiếng.
Ngón tay Ô Tố lướt qua lá thư trên mặt bàn, nàng nhặt đại một lá thư của Trần Vu lên rồi liếc nhìn qua.
"Đây là thư của nàng sao?" Bùi Cửu Chi vẫn chưa xem nội dung trong bức thư mà chỉ hỏi Ô Tố một câu.
"Là của người khác.
" Ô Tố thấy Trần Vu viết trong bức thư là hai người bạn "đáng yêu" của nàng ấy đã tặng quà sinh thần cho nàng ấy.
Đương nhiên, sự thật là Trần Vu đã chuẩn bị quà cho người bạn ở cùng với nàng ấy trong nhiều năm, còn bọn họ thì không tặng lại nàng ấy cái gì cả.
Vậy nên, tất cả những gì trong bức thư này đều là sự ảo tưởng vô căn cứ, là những ước vọng suốt đời không thể thành hiện thực của nàng ấy.
Ô Tố nghĩ rằng, cho dù thế nào nàng cũng phải có được chút gì đó từ chỗ Vệ Lệ, dù sao thì nàng cũng không có ngày sinh nhật, vậy nên ngày nào cũng là ngày sinh nhật của nàng là được.
Nàng đang suy nghĩ đủ mọi cách để lấy được thứ gì đó từ Vệ Lệ hoặc là Lâm Mộng.
Suy tư suốt cả buổi, nàng quay đầu lại thì phát hiện ra Bùi Cửu Chi vẫn còn đứng sau lưng nàng.
Tại sao tiểu điện hạ vẫn chưa đi vậy?
Ô Tố quay đầu lại, nàng nghiêng đầu nhìn Bùi Cửu Chi, hỏi hắn: "Tiểu điện hạ không đi làm việc của mình đi sao?"
"Ta đang làm.
" Bùi Cửu Chi trả lời, lúc này bản thể của hắn còn đang tu sửa vết nứt trên phong ấn ở Vân Đô.
"Nàng có muốn đi xem thử không? Bên ngoài Tĩnh Vương phủ có người đang dẫn linh khí của Tiên Châu đó.
" Bùi Cửu Chi muốn mời Ô Tố đi xem bản thể của hắn tu sửa phong ấn.
Ô Tố vừa nghe vậy thì bị dọa sợ gần chết, linh khí từ Tiên Châu phát hiện ra nàng là yêu quái rồi trảm yêu trừ ma tại trận thì biết phải làm sao bây giờ?
Nàng lắc đầu.
"Cơ thể vẫn còn đau hả?" Bùi Cửu Chi hỏi.
Nếu hắn đã cho nàng bậc thang đi xuống thì Ô Tố cũng đi theo thôi, nàng bèn gật đầu.
Bùi Cửu Chi quay người lại, lấy thuốc mỡ ở trong phòng Ô Tố ra: "Ta bôi thuốc cho nàng.
"
Ô Tố nhìn hắn, có hơi hoang mang: "Tiểu điện hạ, vì sao ạ?"
"Chẳng vì sao cả.
" Bùi Cửu Chi cởi băng vải trên cổ tay nàng ra.
Hắn đã nhận ra nàng nhưng nàng không thừa nhận thì hắn cũng không muốn làm nàng sợ.
Ô Tố né tránh hắn, chắp hai tay sau lưng, cứ ngây người nhìn hắn chằm chằm như thế.
"Tiểu điện hạ, ta mới là người hầu.
" Ô Tố luôn nhớ rõ thân phận của mình.
Là một yêu quái náu mình trong thế giới loài người, phải cẩn thận từ lời nói cho tới hành động thì mới có thể sống lâu được.
Nàng không hề muốn tiếp xúc với một quý nhân như Hoàng tử điện hạ gì đó.
"Tay.
" Bùi Cửu Chi nói, hắn nhìn vào con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng.
"Vâng.
" Ô Tố chỉ đành đưa tay mình ra.
Trên tay áo bào màu trắng tinh của hắn vẫn còn nhuốm những vết máu không thể xóa đi.
Lá bùa này có thể biến hóa thành hình người hay chim muông, cho đến khi đã tiêu hết sạch năng lượng đến gần như không còn gì, cũng bị nhuốm máu từ vết thương của Ô Tố ngày hôm ấy.
Ô Tố biết cơ thể hiện tại của hắn là do lá bùa biến thành, nàng nhìn theo dấu vết màu đỏ sẫm trên tay áo bào của hắn mà thấy áy náy.
"Ta dẫn nàng ra bên ngoài xem, bên ngoài Tĩnh Vương phủ náo nhiệt lắm.
" Bùi Cửu Chi nói.
Vừa nghe tới trận pháp điển lễ tế trời sẽ phải được di chuyển ra ngoài Tĩnh Vương phủ để dẫn linh khí, toàn bộ bách tính Vân Đô đều muốn tới đây vây xem.
Tuy rằng bọn họ biết việc này có thể có liên quan tới ác yêu nhưng mà bọn họ vẫn muốn đi gặp vị Cửu điện hạ đã rời khỏi Vân Đô hơn mười năm kia.
Ngày mà hắn được Hoàng đế Vân Đô tìm thấy, mặt trăng mặt trời đảo lộn, ngày đêm đảo điên.
Hiện tượng kỳ dị như thế đã trở thành một giai thoại, khiến cho bản thân Bùi Cửu Chi cũng mang một sắc thái huyền thoại.
Ô Tố không muốn làm trái ý của quý nhân nên nàng đã gật đầu.
Bùi Cửu Chi mang băng vải mới cho nàng, băng bó lại vết thương một lần nữa.
Có lẽ là những lời Thu Tự nói lần trước đã nhắc nhở hắn, cho nên lần này động tác của hắn có cẩn thận hơn một chút.
Kể từ khi Bùi Cửu Cửu Chi bắt đầu có trí nhớ thì hắn chưa bao giờ bị thương, những cách xử lý cơ bản cho vết thương cũng là do hắn đọc trong sách vở mới biết.
Cuộc đời lúc trước của hắn bình an suôn sẻ nên không có kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường.
Ô Tố đứng dậy, Bùi Cửu Chi hóa thành Thanh Điểu đậu trên vai nàng.
Nàng nghiêng đầu, thấy vết máu loang lổ trên lông cánh của nó.
"Máu của ta lau không sạch được sao?" Ô Tố hỏi.
Bùi Cửu Chi gật đầu.
Ô Tố khoác thêm chiếc áo choàng của mình bên ngoài, làn váy trắng tinh rũ xuống bên mu bàn chân, nàng nói: "Xin lỗi.
"
Đối với loài người mà nói, chắc là máu yêu quái sẽ bẩn lắm.
Loài người đều không thích yêu quái, mà yêu quái cũng hận loài người, hai bên như nước với lửa.
Ô Tố không biết rốt cuộc mình có được tính là yêu quái không, bởi vì nàng không có bất cứ một cảm xúc tích cực hay tiêu cực nào đối với con người cả.
Nhưng nàng cũng không phải con người, vậy thì chắc chắn là nàng có gì đó kỳ lạ rồi.
Tất cả các chủng tộc đều có tính bài ngoại, nói chung nàng không thuộc loài người.
Ô Tố đi ra cửa, ánh nắng mặt trời bên ngoài gay gắt, vừa đúng mùa.
Bên trong Tĩnh Vương phủ yên tĩnh, rất nhiều tôi tớ trong phủ lợi dụng việc nơi này gần sông mà chạy đi xem Cửu điện hạ bảo vệ trận pháp.
Nhưng bên trong sân của Ô Tố cũng không hề yên tĩnh.
Vệ Lệ ngồi trên xích đu ở trong sân, nàng ta đang cúi đầu khóc nghẹn thút tha thút thít.
Trên hai bên đầu gối của nàng ta có một chiếc hộp gương nho nhỏ, bên trong có một vài món đồ trang sức tinh xảo.
"Không biết bán những thứ này đi để trị thương cho A Tồn có đủ hay không nữa.
"
Vệ Lệ xoa mắt, ra sức mà khóc: "A Tồn bị đánh rất thảm thương, ta có lỗi với chàng ấy.
"
Lâm Mộng ở bên cạnh thì luôn miệng an ủi nàng ta, nhưng ánh mắt của Lâm Mộng đã xuất hiện đôi chút vẻ mất kiên nhẫn.
Nàng ta không muốn ở lại đây để dỗ dành một cô nương nhõng nhẽo khóc sướt mướt, nàng ta cũng muốn đi ra bên ngoài hóng chuyện hay.
Vệ Lệ khóc một lúc thì còn được nhưng cứ khóc mãi cũng khiến nàng ta cảm thấy Vệ Lệ phiền phức.
Nghe thấy tiếng Ô Tố đẩy cửa, Vệ Lệ ngẩng phắt đầu lên, nàng ta nhìn thấy con Thanh Điểu nho nhỏ đậu trên vai Ô Tố.
Lần trước nàng ta cũng đã nhìn thấy con chim này, chẳng lẽ đây là thú nuôi của Ô Tố hay sao?
Vệ Lệ lau nước mắt, nàng ta không rảnh rỗi mà suy nghĩ nhiều như thế.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Ô Tố, cứ xoắn xuýt câu nói trong miệng suốt cả buổi mãi mới nói ra.
"Ô Tố, ta biết có người ở Vân Vệ tới cứu ngươi, ta nghĩ chắc chắn người đó có thể nói được ở phía Vân Vệ.
"
Vệ Lệ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phải xin nhờ Ô Tố giúp đỡ, nhưng vì A Tồn, nàng ta cũng không còn cách nào khác.
"Ngươi hãy cầu xin hắn hộ ta, hãy tha cho A Tồn một con đường sống, chàng ấy bị đánh bốn mươi phát bằng gậy lớn, sắp chết rồi, chờ tới khi chàng ấy đỡ hơn còn phải chịu phạt thêm hai mươi gậy nữa! "
"Ngươi có điều kiện gì thì cứ nói đi.
" Giọng nói của Vệ Lệ run rẩy: "Chỉ cần, ngươi nói một câu cho vị quý nhân ấy nghe là được.
"
Ô Tố trả lời rất thẳng thắn: "Được.
"
"Cái gì! " Vệ Lệ kinh ngạc.
Nếu như điều kiện của Vệ Lệ chỉ là "Nói cho hắn nghe là được rồi", vậy thì bây giờ tiểu điện hạ đã nghe thấy rồi đó.
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ nên muốn Vệ Lệ làm một chuyện gì đó cũng hợp tình hợp lý thôi mà.
Ô Tố còn đang suy nghĩ xem nên thực hiện ước muốn trong thư của Trần Vu như thế nào đây.
"Ngươi muốn ta làm gì?" Vệ Lệ hỏi.
"Tặng ta một món quà đi.
" Ô Tố cũng nói thẳng ra yêu cầu của mình: "Hôm nay là sinh thần của ta.
"
Thanh Điểu ở trên bả vai nàng hơi sửng sốt.
Vệ Lệ không ngờ rằng Ô Tố lại đưa ra yêu cầu thật, nàng ta gẩy nhẹ hộp gương trong tay mình một cái, nàng ta không nỡ bỏ những món đồ trang sức quý giá này đi.
Vệ Lệ lấy cái trâm cài tóc không đáng tiền nhất ra đưa tới trước mặt Ô Tố.
Ô Tố cũng không kén chọn, nàng đang định nhận lấy thì Bùi Cửu Chi lại vỗ cánh bay đến chỗ hộp gương, hắn ngậm luôn một món đồ trông vừa mắt nhất trong đó.
Đây là một đôi bông tai ngọc trai, kiểu dáng có phần giống với đôi được phát từ trong Tĩnh Vương phủ.
Ô Tố nhìn đôi ngọc trai bóng loáng kia, nàng chớp chớp mắt, thật sự thì hiện giờ nàng có hơi sợ bông tai ngọc trai.
Nàng vẫn còn chột dạ chuyện nàng đã dùng mắt cá và cuống anh đào để làm bông tai ngọc trai giả rồi nộp lên.
Thế mà tiểu điện hạ lại chọn cho nàng món đồ như thế.
Đương nhiên Ô Tố không dám nghi ngờ sự lựa chọn của hắn nên nàng cũng nhận lấy đôi bông tai ngọc trai đó luôn.
"Cái này đi.
" Ô Tố nhẹ nhàng nói với Vệ Lệ.
Vệ Lệ tức giận đến nỗi suýt cắn nát cả răng, bởi vì trông thì có vẻ như đôi bông tai này bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thật chất đây lại là món đồ đắt giá nhất trong số những món trang sức này.
Nhưng vì A Tồn nên nàng ta đã đồng ý với Ô Tố thật.
"Ngươi lấy đi.
" Vệ Lệ khóc nức nở mà đáp.
Lâm Mộng đứng bên cạnh không kìm được bèn mở miệng nói: "Ô Tố, ngươi cũng tham lam quá đó?!"
Đây không phải là vấn đề Ô Tố có tham lam hay không mà vấn đề là tiểu điện hạ đã chọn thứ này.
Ô Tố nhẹ nhàng bắt Thanh Điểu mà Bùi Cửu Chi biến thành lại rồi đặt lên trên vai mình.
Nàng hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Mộng.
"Lâm Mộng, bởi vì nó thích, cho nên ta sẽ lấy cái này.
" Ô Tố ăn ngay nói thật.
Thanh Điểu đứng trên vai Ô Tố, trên má lại hiện ra hai nhúm lông đỏ.
Ô Tố nắm chặt đôi bông tai ngọc trai trong tay rồi đi ra sân.
Trong vườn hoa ở phía ngoài Tây Uyển Tĩnh Vương phủ, Ô Tố đang định cất đôi bông tai quý giá đó vào trong túi thơm của mình.
Nhưng khi nàng mở tay ra, Bùi Cửu Chi lại bay xuống, ngậm một viên ngọc trai lên.
Đôi cánh của hắn làm nổi lên một cơn gió ở bên tai Ô Tố, Ô Tố cảm giác được viên ngọc trai lạnh lẽo mà hắn ngậm đang dán lên trên vành tai mình.
À, hắn còn muốn nàng đeo lên, vị tiểu điện hạ phiền phức này…
Ô Tố kiên nhẫn nhận lấy bông tai ngọc trai, chỉ là đầu ngón tay nàng có hơi run rẩy.
Đeo thì đeo thôi.
Ô Tố quay mặt về phía cái ao trong vườn hoa, bóng dáng của nàng được phản chiếu loáng thoáng.
Nàng nghiêng đầu, mái tóc đen duỗi xuôi như nước, vẽ nên một đường cong duyên dáng trên chiếc cổ trắng nõn.
Ô Tố cẩn thận đeo đôi bông tai ngọc trai lên.